Trở về khách sạn, Thượng Quang cũng không nghĩ gì nhiều về Trương ŧıểυ Muội. Trong buổi tối, anh gọi điện thoại liên hệ với các bên đối tác, cũng như sắp xếp lịch công việc ở Thượng Hải cho ổn định, rồi đặt vé quay về nước.
Ở nhà.
Chu Thượng Ngọc được bà Lưu Nguyệt chăm sóc cẩn thận, sau tất cả mọi chuyện, bà rất thương và quý Thượng Ngọc. Lúc hay tin cô mang thai, bà là người túc trực bên cạnh 24/24 để chăm sóc cô. Khi cô sinh đứa bé ra, chưa từng giành chăm cháu với mẹ của cô, hoàn toàn tập trung vào cô.
Đối với bà, việc chăm sóc cô, chính là cách tốt nhất để bù đắp những chuyện trước kia bà đối xử tệ với cô.
…
Sáng sớm hôm sau.
Khi cô tỉnh dậy, trong người đã cảm thấy đỡ hơn được một chút. Cô với tay tìm điện thoại, mở nguồn điện thoại lên thì thấy khá nhiều cuộc gọi nhỡ của anh. Có chút lo lắng mà gọi lại, nhưng Thượng Quang lại không nghe máy… vì lúc này anh đang trên máy bay, để về với cô.
Thượng Ngọc rời khỏi giường, cô làm các bước vệ sinh cá nhân xong thì xuống dưới nhà. Mùi hương từ cháo thịt bò xộc vào mũi, khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Chậm rãi đi xuống phòng bếp, thấy bà Lưu Nguyệt đang nấu cháo, cô khẽ mỉm cười hỏi: “Con chào mẹ, mẹ ở đây từ tối hôm qua ạ?”
“Con dậy rồi à? Lên phòng khách ngồi đi, mẹ nấu cháo thịt bò mà con thích đây.”
“Hì… con cảm ơn mẹ ạ. À… mà đêm qua, anh Quang gọi cho con, nhưng con không nghe máy… anh ấy có gọi cho mẹ không?” - Cô nghiêng đầu hỏi, đứng bên cạnh phụ bà dọn dẹp lại mọi thứ cho gọn.
“Tối qua mẹ có gọi cho thằng Quang rồi, nó lo cho con lắm đó.”
“Nay con khỏe rồi, có gì tầm chiều con đón hai đứa nhỏ về, chứ để bố trông cũng vất vả.”
“Ha, không sao… nghỉ ngơi vài ngày đi rồi đón về. Hai đứa nhỏ cũng khá quấn ông mà, nên con không cần phải lo quá đâu.”
“Dạ.”
May mắn lớn nhất của Thượng Ngọc, chính là hai đứa nhỏ rất ngoan và hiểu chuyện. Hầu như không quấy khóc, hay đòi hỏi cô và anh bao giờ. Hai đứa nhỏ cũng rất dễ tính, đặt đâu thì ở đó, lễ phép và rất biết nghe lời.
Thượng Ngọc ngồi ở phòng khách, đợi bà Lưu Nguyệt đem cháo nóng lên. Hai mẹ con vừa ngồi ăn vừa tâm sự với nhau. Buổi tối, khi cô ngủ có nằm mơ thấy vài điều không tốt, liền kể cho bà nghe.
“Mẹ ơi… tối con ngủ, nằm mơ thấy anh Quang ngoại tình.”
Bà Lưu Nguyệt cười lớn, vội trấn an cô: “Haha, con ngốc quá… mơ thôi, không phải sự thật đâu. Mẹ biết tính thằng Quang, nó giống bố nó. Không bao giờ lăng nhăng ngoại tình bên ngoài. Nếu con nằm mơ thấy, có thể là sẽ có người ve vãn nó… nhưng mà để nó ngoại tình, thì không có đâu.”
“Con biết chứ, con biết anh sẽ không bao giờ làm như vậy với con. Chỉ là, lần này… trong giấc mơ của con nó lạ lắm, giống như hiện thực vậy. Con cũng chỉ nghĩ là mơ thôi, nên không tin lắm đâu ạ.”
Bà dịu dàng vuốt ve cánh tay, trấn an cô: “Đừng lo quá, nếu nó làm gì sai thì mẹ làm chủ cho con.”
Cô cũng nghe theo lời bà nói, vội gạt những mảnh vụn ký ức từ giấc mơ đêm qua ra khỏi đầu.
…
Chiều tà, bà Lưu Nguyệt trở về nhà riêng của bà và chồng, chơi cùng với hai đứa nhỏ.
Thượng Ngọc thì một mình ở nhà riêng của cô và anh. Lúc trước, trong nhà chỉ có mỗi cô và anh mà thôi, từ khi cô có em bé cho đến giờ, tiếng trẻ con trong nhà cười đùa rất rộn ràng và nhộn nhịp. Hôm nay, khi hai đứa nhỏ sang nhà ông bà chơi, căn nhà bỗng chốc im lặng đến lạ thường.
Cô ngồi trước sân nhà, nhâm nhi một tách trà và đọc muốn cuốn sách cổ tích. Khẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hoàng hôn hôm nay rất đẹp và thơ mộng. Làm cô nhớ đến rất nhiều chuyện xảy ra trước kia, cũng đã lâu rồi… cô chưa đến viếng mộ của Mộ Ân Uyển.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mới đó mà cô đã cưới anh, đã có hai đứa con với anh, có công việc ổn định. Nhìn lại, cảm thấy bản thân thật sự thay đổi quá nhiều.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, cô chậm rãi buông cuốn sách xuống, cầm điện thoại lên xem… trên màn hình điện thoại hiển thị số lạ, cô có chút chần chừ, nhưng rồi vẫn trượt nút nghe máy.
[Cuộc Gọi Đến]
- Alo… cho hỏi ai vậy ạ?
Một giọng nói trầm ấm vang lên, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.
- Alo, có phải Chu Thượng Ngọc không?
- Vâng, tôi là Chu Thượng Ngọc. Cho hỏi… là ai vậy ạ?
Đầu dây bên kia khẽ cười nhẹ nhàng, tông giọng đàn ông này rất quen thuộc, đặc trưng của đàn ông thành phố phía Bắc. Cô cứ ngỡ đó là Thượng Quang đang ghẹo mình, nhưng không phải. Đó lại là… một người đã nhiều năm không gặp rồi.
- Anh đây, Phương Thừa Vũ… em không nhận ra anh sao?
Khi cái tên quen thuộc đó được nói ra, bao nhiêu ký ức kỷ niệm ùa về như cơn sóng thần, ồ ạt và dữ dội. Những mảnh ký ức vụn vỡ, tưởng chừng đã bị chôn vùi, ấy thế mà bây giờ… lại khơi lại một cách mãnh liệt như vậy.
Cô có chút ngạc nhiên, vội vàng hỏi.
- Trời, sao anh biết được số em vậy?
- Anh tìm mà. Em vẫn khỏe chứ?
- Em vẫn khỏe, vậy còn anh?
- Anh vẫn vậy thôi, anh về nước rồi… Hôm nào rảnh, anh mời em một bữa nhé.
- Cũng được, anh về rồi à? Về khi nào vậy?
- Mới về hôm qua thôi, thu xếp được mọi thứ, mới có thời gian gọi cho em.
- À vâng.
- Em lấy chồng rồi đúng không?
- Ừ! Lấy chồng rồi, lúc em lấy chồng… là lúc anh đi du học Canada đấy.
- Ha, tiếc thật… không được nhìn thấy em mặc váy cưới trông như nào.
- Chịu thôi.
- Có gì anh sẽ gọi cho em. Mà giờ, em đang ở đâu?
- Em vào thành phố phía Bắc rồi, ở với nhà chồng.
- À… anh cũng đang ở đó, tính chất công việc.
- Vậy chắc cũng gần nhỉ?
- Ừ, em ở trung tâm không?
- Ở trung tâm đấy.
- Vậy anh đi mất tầm 1 tiếng hơn thôi, cũng gần.
- Ừ!
…
Từ trước đến giờ, đối với Thượng Ngọc… làm bạn được thì làm bạn, không thì tốt nhất đừng nên liên lạc với nhau. Dù gì, bây giờ cô cũng đã lấy chồng rồi, đâu còn phải lo việc giữa anh và Phương Thừa Vũ tranh giành đấu đá nhau nữa đâu.
Cô khẽ bật cười, cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Mới đó mà Thừa Vũ du học từ Canada đã về nước rồi, con của cô cũng một đứa 4 tuổi, một đứa 3 tuổi rồi.
…
Bên ngoài, cô nhìn thông qua khe cửa nhà, thấy có một chiếc taxi dừng trước cửa nhà mình, còn tưởng là hàng xóm họ đi du lịch mới về. Không ngờ, người bước xuống lại là chồng cô.
Dáng người quen thuộc bước xuống từ xe taxi, tay nắm quai vali, lấy từ trong túi quần ra chiếc chìa khóa nhà.
Hai mắt cô tròn xoe, sáng rực rỡ nhìn anh. Cô còn tưởng mình nhìn nhầm, cho đến khi anh cất giọng hỏi: “Vợ… em khỏe chưa? Sao lại ngồi ở ngoài này vậy?”
Cô không tin vào mắt của mình, ngồi trên ghế mà ngơ mặt ra nhìn. Thượng Quang cau mày, không biết cô bị làm sao. Vội vàng đi tới xoa đầu và sờ trán của cô.
“Vợ, người vợ vẫn còn ấm mà… mau vào trong đi, em ngồi ngoài này, hưởng gió lại ốm nặng hơn.”
“Là anh sao? Anh về rồi ạ?” - Cô nũng nịu, hai hốc mắt long lanh như sắp rơi nước mắt.
Anh dịu dàng khẽ cười, khom lưng bế cô lên và đi vào trong nhà. Thượng Quang ngồi trên ghế sofa, ôm chặt cô vào lòng. Hít lấy hít để mùi hương quen thuộc, cũng như giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.
Thượng Ngọc tựa vào lòng ngực của anh, hơi ấm đầy quen thuộc khiến cô không kiềm lòng được mà òa khóc nức nở.
“Hức… hức… anh về rồi… công việc đã xong chưa ạ?” - Cô chu môi hỏi anh.
“Anh bàn giao công việc xong rồi, anh về sớm… để chăm em đấy. Đêm qua mẹ bảo em sốt, anh lo lắm đó. Sức khỏe của em vốn dĩ đã yếu rồi, anh mới đi có chút đã ốm rồi… anh lo lắm đó. Em cứ như vậy, làm sao có đủ sức chăm lo cho hai đứa nhỏ.” - Anh nhỏ giọng mắng cô.
Thượng Ngọc nũng nịu, cô biết anh mắng cô là đúng, nhưng vẫn cảm thấy có chút tủi thân. Cô vùi đầu vào lòng ngực vạm vỡ và rắn chắc của anh, phồng má hỏi: “Có phải anh hết yêu em rồi không?”
“Trời à, đồ ngốc… mới mắng em một chút, đã nghĩ anh hết yêu em rồi? Hết yêu em, anh cần gì phải vội về như vậy chứ.”
“Hì… hì… em biết anh yêu em mà. À… nếu anh về rồi, thì sang nhà bố mẹ đón hai đứa nhỏ về đi. Để hai đứa bên đấy, sợ bố mẹ chăm cực.”
Anh im lặng một lúc, mới đầu… anh còn tính đi đón hai đứa nhỏ về, nhưng nhìn lại… từ lúc cô sinh hai đứa ra cho đến bây giờ. Cũng khá lâu rồi, chưa có thời gian ở riêng với nhau trong chính căn nhà này.
Khóe môi của anh khẽ cong lên, cười một cách ranh ma. Nhẹ cúi đầu, thì thầm bên tai của cô: “Không, anh không đi đón đâu. Cứ để hai đứa bên nhà bố mẹ đi, hôm nay… anh chỉ tập trung chăm mỗi em thôi.”
“Ưm ~ anh trông em… ý anh là lại muốn sinh thêm đứa nữa hả?”
Thượng Quang cười lớn, vùi đầu vào khe ngực của cô, thì thầm một cách ái muội: “Thêm đứa nữa… chuyện này do em quyết, anh tôn trọng quyết định của em. Nhưng mà, anh thấy việc có thêm đứa nữa… chỉ sợ cực cho em thôi, dù gì bây giờ cũng đủ trai gái rồi. Với anh nhớ, mẹ Đào nói là… “dù gái hay trai, chỉ hai là đủ”, haha… anh thấy cũng đúng đó.”
“Hì… sợ sinh thêm nữa, anh chăm không nổi chứ gì?” - Cô nhìn ra tâm tư của anh.
“Không… chăm con vui mà, chỉ là… nhìn em sinh 2 đứa kia, thấy em vất vả quả. Mang cái bụng bự tận 9 tháng 10 ngày. Chưa kể, lúc mang thai còn nổi mụn, rụng tóc, dễ nổi nóng, đau lưng… anh lo lắm.”
Lời anh nói không sai, cô cũng không đam mê việc mang thai cho lắm. Hai đứa cũng là đủ rồi, tầm này… trời cho thêm thì nhận, không thì cô cũng không không cần thêm.
Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt ve cơ thể của cô. Nhớ lắm từng tấc da tấc thịt trên người của cô.
Thượng Quang khẽ hôn lên đôi môi hồng hào và ngọt ngào của cô.