Hạ quyết tâm, Tô Cảnh vươn tay tìm đến mép l*и của cô, sau đó lúc nhẹ lúc nặng mà xoa nắn, đợi khi lòng bàn tay bị dịch nhờn của cô làm ướt, hắn dùng ngón tay tách khe hở ra, để ở âm vật cô, nhanh chóng cắm rút mạnh mẽ.
"A......" Lục Tri Hạ không đè nén được rêи ɾỉ, cơ thể non nớt căn bản không chịu được giày vò, âm đế chỉ bị hắn xoa nhẹ một lúc, đã run rẩy đạt đến cao trào.
Trong cơn mê man, Lục Tri Hạ theo bản năng vươn tay muốn kéo quần Tô Cảnh, nhưng vừa chạm đến thắt lưng của hắn, tay của cô bị hắn nắm lại.
"Đừng." Tiếng hắn trầm thấp cự tuyệt cô đụng chạm, "Đừng chạm vào tôi." Hắn nghẹn giọng nói.
Tất cả ham muốn của Lục Tri Hạ, sau khi nghe câu này của hắn, lập tức bị dập tắt, cô mở miệng, khó khăn hỏi: "Tại...... Tại sao?"
Tô Cảnh không trả lời, sau một hồi trầm mặc, hắn lau mặt, nhẹ nhàng đẩy cô ra, sau đó mở cửa nhanh chân rời đi.
Lục Tri Hạ đứng trong bóng tối, trong lòng hoang mang mất mát.
Đột nhiên, cô nhớ đến, anh rể...... không cương nổi.
Vừa rồi khi hai người dính chặt nhau, cô có thể cảm nhận được hắn thật sự động tình, nhưng hạ thể hắn, lại không hề cứng lại.
Hắn không chỉ là một người có vợ, còn là một người tàn tật bất lực, nhưng hắn thế mà đê tiện muốn cùng em vợ đυ. đ*t, hắn làm sao dám!!
Sự tự trách cùng tội lỗi trong lòng lập tức đánh sụp ý chí của Tô Cảnh, bước chân hắn lảo đảo trở lại phòng mình, lúc này, hắn không còn mặt mũi nào muốn tìm một chỗ trốn đi.
May mắn đêm nay Lục Tri Mẫn không quay về, nếu không thì hắn phải đến thư phòng trốn tránh.
Ngả người xuống giường, Tô Cảnh cứ ngẩn người trong bóng tối như vậy, trong đầu lóe lên, đôi môi mềm mại ấm áp của em vợ, bộ ngực lớn mà một tay hắn không thể nắm hết, cùng với lỗ nhỏ ẩm ướt chảy dâm thủy lộc cộc.
Hắn đúng là điên hết thuốc chữa rồi, hắn vốn không thể ngăn mình nhớ lại những hình ảnh này, mặc dù lúc đó hai người không nhìn thấy nhau trong bóng đêm, nhưng cảm giác đó thực sự rất tươi đẹp, hình ảnh rất sống động, hắn không cần nhìn cũng biết dáng vẻ kia của cô rất tuyệt mỹ.