Buổi tối hôm đó, Đường Tư Thành đã ở lại bệnh viện.
Anh phải giữ đúng lời hứa, hơn nữa nhìn bộ dạng yếu ớt của cô bây giờ, bỏ mặc cũng không đành lòng. Đường Tư Thành đi lại phía cửa sổ, tiện tay kéo xuống tấm màn. Đêm nay anh sẽ ngủ trên sô pha, bởi vì trong phòng chỉ có một chiếc giường, đương nhiên phải dành cho người bệnh là cô.
Diệp Mộng Dư vừa uống xong ly sữa, là do y tá mang đến, hoàn toàn không liên quan đến anh. Cô cũng không hiểu sao đêm nay anh lại ngủ ở nơi này, khẽ đưa mắt nhìn đến anh đang ngồi trên sô pha.
Áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, vài cúc áo trước ngực đã bị cởi ra, lộ vẻ bụi bặm bất cần. Khuôn mặt anh thoáng vẻ lạnh nhạt, có lẽ là do lời hứa với cô cho nên anh mới làm vậy. Khi cô đặt chiếc ly rỗng không lên bàn, một âm thanh nho nhỏ vang lên, khiến anh bất giác nhìn đến.
Diệp Mộng Dư đang ngồi tựa lưng vào thành giường, thấy anh cứ nhìn chằm chằm về hướng mình, cô có chút bối rối, khẽ nói.
“Hay là anh quay về đi, em ở một mình quen rồi, không sao đâu…”
Diệp Mộng Dư nhỏ nhẹ nói ra, từ nhỏ cô đã là một cô gái như vậy, lời ăn tiếng nói không nhất thiết phải khiến người khác khó chịu, đặc biệt là đối với những người mà cô yêu thích.
Đường Tư Thành nghe vậy thì chỉ nghiêng mặt, khóe miệng hơi cười, điệu bộ châm chọc, hỏi lại cô.
“Em là cho rằng tôi đang quan tâm em sao?”
Diệp Mộng Dư lắc đầu, thành thật đáp.
“Không có, chỉ là cả đêm nằm ngủ như vậy sẽ không được thoải mái…”
“Vậy em có ý kiến nào hay hơn không?”
Lúc này, Đường Tư Thành chợt cắt ngang lời cô, bình thản hỏi lại. Diệp Mộng Dư lại lắc đầu lần nữa, đối diện với ánh mắt của anh thế này làm sao cô còn nghĩ thêm được gì nữa chứ…
Nửa đêm, cô thức dậy muốn đi vệ sinh. Bình thường chỉ có mỗi cô, giữa khuya nhất định cô phải mở đèn thì mới thấy đường để đi. Nhưng đêm nay lại có thêm anh ở đây, cô sợ làm phiền đến anh, cho nên cứ như vậy mò mẫm một lúc thì cũng chạm được vào nắm cửa.
Tiếng động khiến anh chợt giật mình tỉnh giấc, hai mắt nhìn xuyên qua ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ nhỏ xíu trên đầu giường, anh thấy một thân hình nhỏ nhắn đang từ từ chậm chạp vặn lấy nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra.
Đường Tư Thành nhíu mày, cô là đang sợ đánh thức anh sao.
Khi cô vào trong đó không lâu, Đường Tư Thành đã khẽ ngồi dậy, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng vệ sinh.
Bỗng nhiên lúc này trong đầu anh chợt hiện lên một cảnh tượng mà cảnh tượng đó lại khiến hàng chân mày anh nhíu lại càng chặt. Anh chắc là điên rồi, cho nên mới nghĩ ra được loại chuyện như vậy.
Khi cô bước ra, vừa nhìn thấy anh cô liền giật mình hốt hoảng. Từ khi nào anh đã đứng trước mặt cô thế này, Diệp Mộng Dư sợ đến nổi muốn ngất xỉu, một bàn tay đã vội vã đưa lên vuốt vuốt lồng ngực.
Cô ngước mặt nhìn thẳng anh, khẽ nói.
“Anh cũng muốn đi vệ sinh sao ?”
Đường Tư Thành gật đầu nhưng lại im lặng.
Khi anh đưa tay định mở cửa, bất giác lời nói của anh đã vang lên.
“Em hay ở trong bệnh viện một mình sao ?”
Giọng anh trầm thấp hỏi cô.
Diệp Mộng Dư vẫn chưa quay lại giường, cô đứng đó, giống như còn chờ đợi điều gì. Nghe anh hỏi vậy cô chỉ khẽ gật đầu, lại cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
“Từ nhỏ cha mẹ em rất bận.”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng trong lòng cô rõ ràng đã dâng lên chua xót. Đường Tư Thành nhíu mày, giọng lạnh nhạt.
“Tôi cũng không phải cha mẹ em.”
“Nhưng anh là chồng em...”
Diệp Mộng Dư thành thật nói ra, cô cũng không biết tại sao bọn họ lại đề cập đến vấn đề này, thật tẻ nhạt.
“Vậy có phải em nên làm tròn bổn phận của một người vợ hay không?”
Đường Tư Thành thản nhiên nói như vậy, dường như chính bản thân anh cũng không rõ là mình đang nói gì.
Diệp Mộng Dư ngơ ngác, khó hiểu nhìn anh.
“Anh nói gì ?”, cô ngây ngốc hỏi lại, còn cho rằng mình đang nghe nhầm.
“Không có gì…”, Đường Tư Thành lắc đầu, mở cửa phòng vệ sinh đi vào.
Chắc anh đã điên rồi nên mới thốt ra lời nói như vậy, đúng thật là điên rồi.
Đứng bên ngoài, Diệp Mộng Dư chỉ lặng lẽ cúi đầu, có lẽ cô đã nghe nhầm thật rồi… Khi anh mở cửa bước ra, Diệp Mộng Dư vẫn còn chưa ngủ. Chiếc đèn ngủ nhỏ xíu ở trên đầu giường, tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt, không nhìn rõ mặt anh.
Đường Tư Thành đi lại, đứng bên cạnh chiếc giường, chăm chú nhìn cô. Diệp Mộng Dư đương nhiên khó hiểu, cô khẽ chống tay ngồi dậy, cũng không phải quá bất ngờ chỉ là không lường trước được.
“Anh làm gì?”, cô hỏi.
Em nhích qua một chút, chiếc giường này cũng khá lớn đấy…”, Đường Tư Thành nhìn thẳng cô, anh thản nhiên nói.
Khi nói câu này, giọng điệu của anh không khác nào đang nói chuyện thời tiết, giả như bên ngoài rất đẹp, nắng ấm hay hoặc giả trời sẽ mưa.
Khuôn mặt anh bình tĩnh lạ thường nhưng khuôn mặt cô thì đã ửng đỏ, bọn họ đâu thân thiết như vậy.
“Anh muốn nằm ở đây ?”, Diệp Mộng Dư hỏi lại, cô chỉ muốn xác định những gì mình vừa nghe thấy.
Đường Tư Thành gật đầu, “Ừ…”
Nhịp tim cô đột nhiên chậm lại, có cảm giác mơ hồ đau nhói. Nếu bây giờ cô ôm ngực, nằm gục xuống nơi này liệu anh có đổi ý hay không.
Khi cô nhích người qua sát bên phải, sắp chạm vào thành giường thì Đường Tư Thành đã đặt người nằm bên cạnh, khuôn mặt anh lạnh nhạt, giống như nằm cạnh một xác chết.
Diệp Mộng Dư chăm chú nhìn lên trần nhà, tối mờ, yên lặng, chỉ có hơi thở đều đặn của bọn họ mà thôi. Thật lâu sau đó, tưởng chừng như anh đã ngủ thì bên tai chợt nghe giọng nói của anh.
“Khi nào thì rời khỏi đây ?”, anh hỏi.
Diệp Mộng Dư khẽ xoay mặt qua, nhìn vào nửa khuôn mặt lạnh nhạt của anh, nhỏ nhẹ đáp.
“Chắc là ngày mai.”
Đường Tư Thành gật đầu, đôi mắt đã nhắm lại, chầm chậm mở miệng.
“Ngày mai tôi có cuộc họp, buổi chiều tôi sẽ đến đón em.”
Nghe vậy cô liền cắn cắn môi, sau đó chỉ khẽ lắc đầu, mở miệng từ chối.
“Không cần đâu, em có thể gọi người tới rước…”
Đường Tư Thành rất nhanh đã mở mắt, nghiêng qua nhìn cô, hàng chân mày có chút nhíu lại, lộ vẻ không hài lòng.
“Sao em cứ thích cãi lời tôi vậy?”
Anh đúng là đang rất bình tĩnh mới có thể nằm ở đây, nói chuyện với cô thế này.
Cũng chẳng hiểu sao anh lại làm vậy, đúng là nực cười.
Cô hơi tủi thân, sau đó chỉ khẽ xoay người đưa lưng về phía anh, biết rõ là anh đang không vui chuyện gì, liền nhỏ giọng giải thích.
“Em chỉ sợ làm phiền đến anh…”
Ánh mắt anh lúc này cũng không có nhìn đi chỗ khác, nhíu mày suy nghĩ.
Đúng là phiền thật…