Khi Diệp Mộng Dư tỉnh lại, Đường Tư Thành đang đứng xoay lưng về phía cô, anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Rất lâu sau đó cô mới nghe anh lên tiếng.
“Em bị bệnh tim à ?”
Diệp Mộng im lặng một lúc, cuối cùng mới gật đầu.
Ừm…”
Cô lạnh nhạt đáp.
Đường Tư Thành xoay người, lại hỏi tiếp.
“Bà ta có biết không ?”
Cô khẽ gật đầu, nghiêng mặt nhìn anh.
Mẹ nó, vậy mà còn cưới cho anh.
Đường Tư Thành không kìm được, liền chửi thầm một tiếng.
Bà ta đúng là hết thuốc chữa, điên cuồng thật. Bắt anh đi lấy một người vợ bệnh tật thế này, chỉ vì cái sự nghiệp rẻ mạt kia.
Mới đầu anh còn tưởng là vì bà ta căm ghét người phụ nữ của anh cho nên mới bày ra đủ cách buộc anh lấy người khác nhưng sau này mới biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Con gái nhà họ Diệp có rất nhiều điều kiện tốt, nhất là khi gả đi toàn bộ khối tài sản kếch xù của Diệp gia sẽ rơi hết vào tay cô gái đang nằm trước mặt anh đây.
Vì để đạt được cả hai mục đích, bà ta liền muốn anh cưới cô gái này. Đúng là quá nham hiểm.
“Người bệnh tim có thể chết bất kỳ lúc nào, vui cũng chết, buồn cũng chết…Không phải anh nên vui mừng hay sao?”
Khi Đường Tư Thành còn đang suy nghĩ, cô đã chầm chậm mà nói ra. Đôi mắt cũng không có nhìn anh, cô nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là một bầu trời xanh thẳm.
Trong lòng có chút khổ sở.
Anh hơi nhíu mày, đứng dựa lưng vào thành cửa sổ, đối diện với cô. Không ngờ cô gái này cũng biết nói những lời châm chọc người khác như vậy.
Rất nhanh Đường Tư Thành đã cười cười đáp lại.
“Vậy có phải tôi nên khiến em cảm thấy sung sướиɠ mà chết trên giường hay không ?
Lời của anh vừa thốt ra, Diệp Mộng Dư đã trừng lớn mắt. Cô vẫn nằm đó nghiêng mặt nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào với câu nói vừa rồi của anh.
Người đàn ông này điên rồi, người bệnh như cô đáng lẽ không nên chấp nhứt với anh mới phải.
Rất nhanh cô đã xoay mặt về hướng khác, tránh đi cái nhìn chăm chú của anh.
Đường Tư Thành đi lại, hai tay bỏ vào túi quần, tư thế ngạo nghễ, đưa mắt quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, hồi lâu mới nói.
“Sao em không làm phẫu thuật ghép tim?”
Lúc nãy anh đã có hỏi bác sĩ, đương nhiên không phải là tên trẻ tuổi lúc nãy. Người bác sĩ đứng tuổi nói cho anh biết, bệnh của cô không phải là không thể cứu được, chỉ là có hơi nguy hiểm.
Diệp Mộng Dư im lặng, cô hơi suy nghĩ một chút. Hồi lâu mới đáp, giọng nói trầm ấm vô cùng.
“Ca phẫu thuật nào cũng có xác suất nguy hiểm mà ca này lại lên tới chín mươi phần trăm…Đường Tư Thành, anh thật sự muốn em chết nhanh như vậy hay sao?”
Không phải là cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, có điều cô thật sự rất sợ, cô sợ đã nhanh như vậy phải chết, bỏ lại tất cả nguyện ước còn chưa thực hiện được.
“Thật dư thừa…”
Lúc này cô mới nghe giọng nói của anh vang lên lần nữa, Diệp Mộng Dư hơi khó hiểu xoay lại.
“Anh nói gì?”
“Tôi nói tôi lo lắng cho em quả thật là dư thừa.”
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, giống như muốn xác định anh có đang nói thật hay không. Khuôn miệng cô hơi mỉm cười, còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xíu bên cạnh khoé môi xinh đẹp. Đường Tư Thành thất thần, bất giác xoay mặt nhìn qua chỗ khác thì chợt nghe cô nói.
“Vậy bây giờ chúng ta làm một bản giao ước đi…”
Đường Tư Thành nhíu mày, hỏi lại. “ Ý em là sao?”
Lúc này bọn họ đã nhìn nhau lần nữa, cô chậm rãi nói ra.
“Nếu anh chấp nhận chịu ở bên em cho đến khi tìm được một trái tim thích hợp để ghép vào, nếu thành công em sẽ ký vào đơn ly hôn, để anh được tự do.”
Nghe cô nói vậy, Đường Tư Thành khẽ nhíu mày, hỏi lại.
“Vậy nếu tôi không đồng ý?”
“Vậy thì anh phải chịu khó làm chồng em thêm một thời gian nữa, thời hạn thì chưa biết được, có thể đợi đến khi em chết thì anh mới được tự do…”
Diệp Mộng Dư lúc này nhìn đến biểu tình khó coi trên mặt anh liền nói thêm.
“Anh suy nghĩ đi, dù sao cho dù ca phẫu thuật kia có thành công hay thất bại, anh đều sẽ là người có lợi…”
Đường Tư Thành rõ ràng hiểu được ngụ ý trong lời nói của cô, nếu thành công cô sẽ đồng ý ly hôn với anh, còn nếu thất bại…
Nếu thất bại đương nhiên đã không còn gì để nói, lúc đó cho dù cô có đồng ý hay không cũng không quan trọng nữa.
“Vậy phải đợi đến khi nào mới có một trái tim thích hợp với em?”
Đường Tư Thành có vẻ suy nghĩ, hỏi cô.
Diệp Mộng Dư lắc đầu, thành thật đáp.
“Không biết nữa, có thể là vài tháng, có thể là vài năm, hay cũng có thể sẽ mãi mãi không có…”
“Lâu vậy sao?” Đường Tư Thành nhíu mày suy nghĩ.