Buổi chiều, cô chờ mãi cũng không thấy anh đến, cũng có thể anh sẽ không đến.
Nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay, đến cả số của anh cô cũng không biết thì làm sao gọi.
Diệp Mộng Dư có chút mủi lòng, có lẽ anh đã quên rồi cũng nên…
“Tư Thành, anh có vui khi em bất ngờ đến tìm anh hay không?”
Giọng nói vô cùng mềm mại của Đổng Gia Kỳ vang lên, hai cánh tay trắng nõn đã ôm lấy cánh tay anh, còn tựa một bên gương mặt xinh đẹp vào bờ vai anh, nũng nịu hỏi.
Đường Tư Thành đang lái xe, khuôn miệng hơi cười, đúng là có chút vui vẻ.
Lúc nãy khi xong cuộc họp, vừa xuống bãi đỗ xe thì Đường Tư Thành đã bị Đổng Gia Kỳ ôm chặt, còn nói rất nhớ anh.
Cũng phải thôi, mấy ngày rồi anh đã không đến gặp cô, nói không nhớ thì hoàn toàn là giả. Có điều trước khi cùng Đổng Gia Kỳ rời đi, Đường Tư Thành cũng không quên một chuyện. Anh cầm điện thoại gọi cho tài xế Trương, dặn dò vài câu, sau khi tắt điện thoại mới cùng Đổng Giai Kỳ rời khỏi. Tài xế Trương đi đến bệnh viện, tìm kiếm một hồi cũng không thấy người đâu, khi hỏi nhân viên trực phòng ở đó mới biết, bệnh nhân đã rời đi lâu rồi.
Tài xế Trương nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gọi cho Đường Tư Thành.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đổng Gia Kỳ đang chậm rãi rót nước rượu màu đỏ vào chiếc ly thủy tinh trước mặt.
Cô hơi nhíu mày, dừng lại động tác, sau đó liền tiến lại, xem người gọi đến là ai.
Lúc này tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng hẳn, Đường Tư Thành thoải mái bước ra ngoài. Trên người anh chỉ có một chiếc khăn màu trắng quấn ngang hông, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, cơ ngực cuồn cuộn, quyến rũ chết người.
Khi anh đi lại thì điện thoại đã chìm vào trạng thái im lặng, anh định cầm lên thì Đổng Gia Kỳ liền mở miệng.
Giọng nói ngọt ngào quyến rũ anh.
“Tư Thành, anh nếm thử xem…là một người bạn bên Pháp của em vừa tặng đấy…”
Vừa nói Đổng Gia Kỳ vừa chậm rãi nâng bàn tay trắng nõn đưa ly rượu đến trước mặt anh, trên người cô hiện tại chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ hai dây mỏng manh, cơ hồ chẳng thể che được gì.
Đường Tư Thành mỉm cười, nhanh chóng nhận lấy ly rượu trong tay Đổng Gia Kỳ, còn thuận thế kéo cô vào lòng định cúi đầu hôn xuống.
Ai ngờ khi đôi môi anh còn chưa kịp chạm vào da thịt mềm mại của Đổng Gia Kỳ đang đứng trước mặt thì lúc này chiếc điện thoại của anh lại reo lên lần nữa.
Đường Tư Thành khẽ nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng cầm lấy điện thoại. Bên cạnh, gương mặt Đổng Gia Kỳ đã lộ vẻ khó chịu, biết trước như vậy lúc nãy cô đã đem cái vật cản trở kia quăng đi thật xa.
Khi Đường Tư Thành vừa đặt chiếc điện thoại lên tai, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói lo lắng của tài xế Trương.
Anh ta nói, thiếu phu nhân cũng chính là Diệp Mộng Dư, hiện tại đã không còn ở bệnh viện, đã rời khỏi từ rất lâu rồi.
Đường Tư Thành thở dài, hai ngón tay bất giác đưa lên xoa xoa hai bên thái dương, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Hồi lâu, anh cũng tắt máy, kết thúc cuộc nói chuyện.
Đường Tư Thành ngẩng đầu nhìn Đổng Gia Kỳ đang đứng trước mặt, trong lòng có chút áy náy nhưng cũng nói ra.
“Gia Kỳ, anh xin lỗi…hiện tại anh có chút chuyện cần xử lý, tối nay anh sẽ quay lại với em.”
Trong lòng Đổng Gia Kỳ đương nhiên không chấp nhận, có điều đứng trước mặt anh cô lại không thể tỏ bất cứ thái độ chán ghét nào được.
Cho nên đành phải giả vờ mỉm cười, điệu bộ giống như vô cùng thấu hiểu, gật đầu đồng ý với anh. Sau khi rời khỏi căn hộ cao cấp của Đổng Gia Kỳ, Đường Tư Thành cầm lấy điện thoại nhưng lại chợt nhận ra anh chẳng biết phải bấm vào số nào.
Đường Tư Thành không khỏi tự cười giễu bản thân, đến cả số của cô gái đó anh cũng không biết thì làm sao gọi.
Khi Đường Tư Thành quay về nhà, Diệp Mộng Dư vẫn còn chưa thấy tăm hơi. Anh có chút lo lắng, không biết một người bệnh như cô lại có thể đi đâu.
Anh đi lên lầu, căn phòng trống trãi. Có lẽ cô đã quay về Diệp gia, dù sao nơi đó cũng là nhà của cô mà.
Lúc này, bên ngoài chợt có tiếng xe dừng lại, Đường Tư Thành đứng ở ban công, anh nhìn thấy cô đang từ từ bước xuống, bên cạnh còn có một người đàn ông.
Anh nhận ra người đó chính là tên bác sĩ trẻ tuổi ngày hôm ấy, vậy ra suốt buổi chiều cho đến giờ người vợ này của anh đã ở cùng hắn ta sao.
Đường Tư Thành không khỏi tức giận, cũng không hiểu tại sao bản thân đang đứng ở nơi này.
Rõ ràng lúc nãy anh đang vui vẻ bên cạnh người phụ nữ của anh, vậy mà chỉ cần một cuộc gọi anh liền lo lắng quay về đây.
Anh đúng là điên rồi.
Khi chiếc xe rời khỏi, Diệp Mộng Dư chậm rãi đi lên lầu, cô hơi đưa mắt nhìn qua căn phòng bên cạnh, chắc đêm nay anh lại không về.
Cô đi vào phòng, đưa tay mở đèn, một bóng người ở ban công khiến cô giật mình hốt hoảng, cô liền cảnh giác nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đường Tư Thành từ trong ánh sáng mờ ảo bên ngoài ban công đi vào, khuôn mặt lạnh lùng giống như dòng nước đã đóng băng ngàn năm ở Bắc Cực, anh nhìn thẳng cô.
“Em đã đi đâu ?”, giọng anh vô cùng trầm thấp hỏi cô.
Diệp Mộng Dư cúi đầu, đây là người đàn ông mà cô đã trông ngóng cả buổi chiều, đến khi gặp mặt anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt như vậy.
Cô chậm rãi đi lại chiếc giường, ngồi xuống.
“Bạn em đưa em về, sau đó bọn em đi ăn…”, cô nhỏ nhẹ đáp lại, ánh mắt cũng không có nhìn thẳng anh.
Bởi vì chờ mãi vẫn không thấy anh tới, cô có chút đau lòng, ngồi mãi ở đó, cho đến khi gặp được Tống Nhất Thần.
Cậu ta tốt bụng ngỏ ý đưa cô về, còn cùng cô ăn tối, chỉ vậy thôi.
Đường Tư Thành đi lại trước mặt cô, anh hơi nhíu mày, lại hỏi.
“Em giận tôi sao?”
Diệp Mộng Dư lắc đầu, cô có quyền giận anh sao.
“Không có, dù sao cũng không thể bắt anh từng giây từng phút đều ở bên em được…”
Khi nói ra câu này, cô đã khóc. Nước mắt rơi xuống trước mặt anh.
Đường Tư Thành thở dài, đột nhiên cảm thấy áy náy. Thôi đành vậy, nhẫn nhịn một chút cũng không tổn hại gì.
“Tôi xin lỗi…”, anh chầm chậm nói ra, hàng chân mày cũng bất giác thả lỏng, chăm chú nhìn lấy cô.
Diệp Mộng Dư ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh. Đôi môi cô hơi mím lại, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Hồi lâu mới đáp.
“Không sao…”
Sau đó anh đi về phòng, cũng không đi đâu nữa. Anh không biết tại sao bản thân lại cảm thấy áy náy như vậy.
Cô gái đó đâu quan trọng với anh.
Ngã lưng nằm xuống giường, chợt nhớ đến lời hứa với Đổng Gia Kỳ, anh khẽ nhíu mày, cầm lấy điện thoại gọi cho cô.
Khi nghe đầu dây bên kia là giọng nói mềm mại của Đổng Gia Kỳ, hàng chân mày của anh liền giãn ra, sau đó chỉ nói.
“Cho anh xin lỗi, ngày mai anh sẽ đến tìm em.”
Đổng Gia Kỳ tắt máy, khuôn mặt xinh đẹp đã tức giận đến mức đỏ bừng. Từ ngày anh kết hôn, số lần đến gặp cô đã giảm đi không ít.
Đêm nay lại thất hứa với cô, lý do là tại sao?