Tại sao cô nghĩ đến cái gì, tốt hay xấu, ngượng ngùng hay mất mặt, anh đều biết hết vậy.
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
Đàm Chá cười khẽ ôn nhuận như ngọc, dẫn Ninh Ngôn vào một tiệm bánh ngọt.
Nhân viên phục vụ xin lỗi hai người vì không còn bàn nào khác, chỉ có thể ghép bàn. Ninh Ngôn cẩn thận đánh giá Đàm Chá, sợ anh không muốn tự hạ thấp mình.
Đàm Chá phát hiện món tủ nơi này là bánh su kem hương vani. Ninh Ngôn thích ăn hương vị mềm mềm dẻo dẻo kia.
“Ừm. Ghép bàn đi.” Đàm Chá đè lại cô gái nhỏ đang nóng lòng muốn ăn, “Gọi từng món một thôi, cẩn thận bàn không đủ chỗ đặt.”
Nhưng khi nhân viên phục vụ đến nói chuyện với khách hàng ngồi ở bàn đó thì lại gặp vấn đề.
Bàn bốn người đã có hai người đến trước chiếm. Chàng trai rất không tình nguyện, chỉ thẳng vào người bên cạnh đã ăn xong từ lâu nhưng vẫn luôn chụp ảnh hỏi có thể đi ra ngoài hay không.
Bá đa͙σ không nói lý, nhưng hình như lại có chút đa͙σ lý.
Đàm Chá quyết định đích thân đi qua nói chuyện, anh vừa đến gần, chàng trai đã ngớ người ra.
“Bao Bao?” Ninh Ngôn thấy Long Bao Bao đang ăn bánh Mont Blanc, khóe miệng dính chút đường, nhưng bởi vì ăn quá ngon nên hoàn toàn không bận tâm.
“A, Ninh Ngôn ngôn!”
Long Bao Bao nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, mới nhìn thấy Đàm Chá đứng trước mặt. Cô ấy còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị bộ dáng Chúc Diệp Thư sợ đến run lẩy bẩy dọa rồi.
“Tôi muốn ghép bàn.” Đàm Chá kéo ghế ra, để Ninh Ngôn ngồi xuống, sau đó một tay chống lên bàn, tầm mắt lạnh lùng đảo qua hai người.
Như thể đang ăn băng vậy, Long Bao Bao cắn một miếng, lại cắn thêm miếng nữa, rồi lại cắn một miếng nữa. Hô, vẫn giống như đang ăn băng vậy.
“…”Chúc Diệp Thư phục rồi, “Cậu à, cậu làm gì ở đây vậy?”
“Dẫn bạn gái đi ăn bánh.” Đàm Chá chậm rãi mở miệng, thờ ơ hỏi: “Cháu thì sao?”
Đàm Chá trả lời thẳng thắn như vậy, khiến trong lòng Chúc Diệp Thư như có hàng vạn con ngựa phi băng băng.
Cậu phải trả lời thế nào đây, để tìm hiểu sở thích bạn gái của cậu mình, cậu liền mời bạn thân của bạn gái cậu mình ăn bánh ngọt, kết quả cô ta chỉ lo ăn mà không trả lời cụ thể câu hỏi của cậu?
Có mất mặt không, có rớt giá không cơ chứ! Hành vi lấy lòng rõ ràng như vậy, cậu mình lại ghét nhất là chân chó nữa!
Chúc Diệp Thư linh quang chợt lóe: “Cháu cũng vậy.”
Làm chuyện giống cậu mình, cậu mình sẽ không thể nào ghét bỏ mình đi! Đó cũng là ghét bỏ bản thân rồi!
“…” Ninh Ngôn thật vất vả mới tránh được bị nước chanh sặc chết.
Ninh Ngôn đưa mắt nhìn Long Bao Bao, nhưng Long Bao Bao đang đắm chìm trong mỹ thực hình như hoàn toàn không phát giác mình bị Chúc Diệp thư hố, mãi đến khi ăn hết bánh mới lau lau miệng: “Tôi ăn no rồi. Chúc Diệp Thư, không phải cậu muốn hỏi Ninh Ngôn thích gì sao? Hiện tại chính chủ đã ở đây, cậu cứ hỏi thẳng cô ấy đi.”
“Ồ?” Đàm Chá mỉm cười nói: “Cháu muốn biết Ngôn Ngôn thích gì sao? Sao Cháu không hỏi cậu?”
Bị bán đứng rồi. Chết mất chết mất chết mất, Chúc Diệp Thư cố nén khổ sở: “Đây không phải là chuyện giữa con gái thì con gái biết rõ hơn sao.”
Nói xong, Chúc Diệp Thư kéo Long Bao Bao đi, nói là muốn tìm một nơi thanh tịnh thảo luận việc học.
Lưu lại Ninh Ngôn đối mặt với thực đơn hỗn độn trong gió.
“Chúc Diệp Thư nói lung tung cái gì thế.” Ninh Ngôn đỡ trán, cô thật phục người bạn ngồi cùng bàn này rồi.
“Ai biết.”
Đàm Chá hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Chúc Diệp Thư trước khi rời đi. Anh thấy Ninh Ngôn khó lựa chọn, liền đưa tay gọi sáu món bánh ngọt.
Đợi đến khi Ninh Ngôn cảm thấy mỹ mãn ăn xong, thoải mái vỗ vỗ cái bụng nhỏ no căng của mình, cô mới phát hiện, Đàm Chá gọi cho cô toàn là những món cô muốn ăn nhất.
“Ăn no rồi em muốn làm gì?” Đàm Chá nhìn đồng hồ, “Trước bữa tối sẽ đưa em về nhà.”
“Vâng ~ anh quyết định đi.”
Quyết định anh đưa ra quá thỏa đáng. Âm cuối trong giọng Ninh Ngôn toàn là hương vị ngọt ngào thoải mái.
Đàm Chá nhìn bộ dạng mặc người xoa nắn của cô, lúc móc di động ra có lướt qua hộp bao cao su kia, ừ một tiếng: “Ừ, vậy để tôi quyết định.”