Ninh Ngôn đầu óc choáng váng cùng Đàm Chá ra cửa. Anh lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại mới mở ở phía bắc thành phố xa xôi, nơi tập trung nhiều nhãn hiệu hạng nhất của nước ngoài.
Ninh Ngôn đã sớm nghe Ninh Man nhắc đến nơi đó, nhưng vì ví tiền eo hẹp, cô chỉ dám nghĩ tới thôi.
Càng đến gần, Ninh Ngôn càng khẩn trương. Đàm Chá nhìn bộ dáng cô vặn xoắn góc áo liền đoán được cô đang nghĩ gì: “Ăn một bữa cơm trưa thôi, coi như tôi nhận lỗi.”
“Hả?”
“Nhận lỗi làm em khóc.” Đàm Chá khẽ cười nói: “Còn làm bẩn phòng của em nữa.”
“À.”
Nhớ đến bàn học chảy đầy dâm dịch và bài thi bị xé nát của mình, cùng sàn nhà với dịch thể hỗn loạn, Ninh Ngôn không biết mình ôm tâm tình thế nào để lau sạch. Cô cầm giẻ, gần như lau sàn sạch bóng đến độ có thể soi gương, bởi cô sợ bị mẹ phát hiện dấu vết để lại.
Nếu bị phát hiện chắc chắn cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất.
“Em muốn ăn kem.” Đương độ giữa xuân, mấy ngày nay trời nóng vô cùng, Ninh Ngôn cảm thấy trán mình đang túa mồ hôi: “Em muốn ăn bánh.”
Dáng vẻ ủy khuất sợ hãi của cô khiến Đàm Chá không nhịn được cười. Anh đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Yên tâm đi, chưa nứt đâu.”
“…” Ninh Ngôn thật lâu sau mới định thần lại, “Khóe miệng mà nứt sẽ rất đau, em sẽ tức giận đó.”
Cô nhắm mắt theo đuôi phía sau Đàm Chá, chủ động nắm lấy tay anh, hừ nói: “Em nói này, anh không được phép như vậy nữa, nếu không lần sau sẽ cắn anh đấy, lỡ mà bị nứt thì khó coi lắm.”
Nhất là mấy ngày gần đây thời tiết rất khô, chỉ sợ vết thương không dễ lành.
“Ồ? Không được thế nào?” Đàm Chá dừng ở một cửa hàng tiện lợi, nhìn chằm chằm vào móc khóa hình chú mèo được tặng kèm khi mua tròn 100 tệ.
Ninh Ngôn không dám nói ra, vừa nghĩ đến cô đã đỏ mặt rồi.
Bị anh ấn quỳ trên sàn nhà, bị thứ thô to như vậy đập vào mặt thì lại càng hoảng sợ, anh còn bắt cô mở miệng ngậm nó. Nếu không phải anh cầm gậy thịt cọ lên môi cô, uy hiếp cô nếu không nhanh ngậm vào thì sẽ lại cắm ngay vào trong ŧıểυ huyệt, cô nhất định sẽ không nghe lời.
Làm hại cô chỉ biết khóc trước mặt mẹ, vì sợ phát hiện mình bị khàn tiếng.
“Tặng cho em.”
Đang lúc mặt đỏ tai hồng, Đàm Chá đã mua một thỏi son dưỡng môi nhét vào tay Ninh Ngôn, “Miệng có nứt cũng không sợ.”
Ninh Ngôn nhìn thỏi son dưỡng niêm yết giá 98 tệ mà thịt đau.
Nhân viên thu ngân hỏi anh có muốn mua thêm món nào để đủ một trăm tệ được tặng móc khóa hay không, Đàm Chá rất tự nhiên cầm một gói băng vệ sinh lên, dõng dạc nói: “Ngôn Ngôn, tôi đoán em cần cái này đó.”
Thân mình mềm nhũn. Ninh Ngôn không muốn thừa nhận chuyện cô lại ướt.
“Không cần cái này. Em muốn cái kia.” Cầm lấy một gói áo mưa nhỏ trên tủ, Ninh Ngôn không chút khách khí nói: “Em cảm thấy đây là thứ anh cần nhất.”
Lúc ở nhà đều bắn lung tung vào bên trong, lúc vệ sinh quá mắc cỡ rồi.
Đàm Chá - người đã buộc ga-rô - nhìn bộ dạng nhỏ bé khiến người ta ngứa ngáy này của Ninh Ngôn, vừa muốn cười lại vừa muốn đánh cô. Anh đè lại bàn tay nhỏ của cô, thì thầm vào tai cô: “Được thôi, chỉ cần em có thể tìm được một hộp ngày mai hết hạn.”
Quản gia Ninh Ngôn cần kiệm vào thời điểm này phản ứng cực nhanh: “Muốn dùng hết trong hôm nay?”
Trên quầy trưng bày ít nhất cũng sáu gói, cô từ chối!
Trong biểu tình của nhân viên thu ngân cố gắng giả vờ trấn tĩnh ‘ thói đời này dạng người nào cũng có ’, Ninh Ngôn đổi một hộp kẹo cao su, “Thật ngại quá, vừa rồi cầm nhầm.”
Cô gái nhỏ còn rất nhanh trí đó nha.
Nhưng Đàm Chá đột nhiên nghĩ đến một thứ khác, cảm thấy thứ này có lẽ quả thực cần tới.
Anh lấy một hộp bao cao su siêu bôi trơn, sau khi tính tiền liền bỏ vào túi cùng với móc khóa.
Ninh Ngôn kỳ quái nhìn anh.
“Ngôn Ngôn muốn hỏi tại sao lại muốn mua cái này sao?” Đàm Chá liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu cô: “Đang suy nghĩ em chảy nhiều nước như vậy, vì sao còn cần siêu bôi trơn?”