Đàm Chá kéo mở một chân của cô, ŧıểυ huyệt lộ ra đỏ bừng, mỗi lần đỉnh vào chỗ mẫn cảm sâu bên trong, cô lại muốn khóc trốn nhưng đấy lại là nơi cuốn sạch lý trí của cô.
Nước bắn khắp nơi, trên sàn nhà, trên bài thi đều dính đầy những vệt nước lấp lánh.
Đàm Chá cắn lỗ tai của cô, trong sự hỗn loạn thì thầm với cô: "Ra đi."
"Ô ô ô.....đừng....."
Khoảnh khắc bắn vào bên trong Ninh Ngôn không thể nhịn được mà khóc lên. Cô xong đời rồi. Ở nhà bị Đàm Chá làm đến mềm cả người, còn bị anh bắn vào trong. Nếu như mẹ phát hiện được nhất định sẽ giết cô mất .
Quá mất mặt rồi!
"Tức giận sao?"
Đàm Chá chỉ cởi quần, vật treo dưới háng còn dính nước, nhìn qua vừa hung ác lại vừa bất mãn.
Anh ôm Ninh Ngôn đặt lên trên bàn học, tách chân cô ra, lại đỉnh vào ŧıểυ huyệt.
"Đừng a!"
Hai chân Ninh Ngôn đạp loạn trên không trung. Dâm dịch hỗn độn của anh và cô trào ra, chảy khắp nơi trên bàn, làm ướt cả bài thi và sách giáo khoa của cô.
"Làm sao vậy? Không thích sao?"
Đàm Chá cầm lấy một cây bút chọc nhẹ vào nơi bị làm lồi nên của cô.
"Ô ô ô......đừng, đừng......." Hai tay cô vô lực mà chống đỡ, cuối cùng nằm nhoài trên bàn học mà tiếp nhận anh.
Bên trong bị khai phá hết lần này tới lần khác phát ra tiếng lép nhép, lép nhép không ngừng, cô thở hổn hển mà rêи ɾỉ, hai tay bất giác mà nắm lấy thứ gì đó, vô tình đem bài thi xé nát thành từng mảnh.
Ánh mắt Đàm Chá tối tăm mà nhìn cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn trước mặt, hai ngón tay thăm dò cắm vào bên trong cô khuấy động: "Không sao, Ngôn Ngôn."
Rõ ràng đã làm chuyện sai trái.....
Rõ ràng biết là không thể như thế này.
Nhưng anh nói không sao cả.
Ninh Ngôn ngơ ngác gật đầu: "Vâng, không có chuyện gì cả."
Đàm Chá kéo mở hai đùi của cô ôm tiến lên phía trước, nhắm ngay môi cô mà dây dưa chiếm đoạt, Ninh Ngôn ôm lấy cổ anh, muốn ôm chặt lấy anh, bị anh đặt xuống cũng không muốn buông ra.
"Em......em bị làm hỏng rồi....." Cô khóc nấc lên, "Là bị anh làm hỏng."
"Không sao đâu." Đàm Chá đẩy cái người mềm mại đang bám trên người mình Manh hơn, nhưng không hề qua loa: "Tôi đi thu dọn."
...........
Hai người từ trong phòng đi ra đã là hai giờ sau.
Ninh Ngôn viền mắt đỏ au, cầm cốc nước vẫn luôn khóc.
Hứa Nghi Nhàn hỏi cô làm sao, cô nói rất xin lỗi, cô biết sai rồi, về sau nhất định học thật tốt không để mọi người phải lo lắng.
"Cháu có nói cô ấy vài câu, và đánh hai cái." Đàm Chá xin lỗi nói: "Cháu chỉ là muốn để cô ấy ngoan ngoãn."
Trên người không nhìn ra vết thương nào nên Hức Nghi Nhàn cũng không để ý.
"Thật vất vả cho Cháu, đứa nhỏ nhà không nghe lời, ta nói cũng không nghe. Thật sự là đã giúp một chuyện lớn rồi."
Hứa Nghi Nhàn nói: "ŧıểυ Đàm à, Man Man đã nấu cơm trưa, chúng ta ngồi xuống cùng ăn đi?"
Mặc dù đa số đều là Hứa Nghi Nhàn làm, nhưng Ninh Man chỉ cần làm bộ bưng lên bàn, biểu hiện đầy đủ đoan trang lịch sự là đủ rồi. Hứa Nghi Nhàn nghe tiếng Ninh Ngôn khóc phiền muộn: "Con trở về phòng suy nghĩ lại cho tốt đi."
Ninh Ngôn càng khóc lớn hơn.
"Là Cháu không tốt, bắt nạt cô ấy." Đàm Chá cười khổ nói: "Cháu làm giáo viên đã lâu, đối với học sinh quá nghiêm khắc, không nhớ Ninh Ngôn mới học cấp ba."
"Không sao, không sao, chính là phải đánh nó mới được...." Hứa Nghi Nhàn gọi Ninh Man, nhưng Ninh Man đang đứng đối diện với cái nồi lúng túng không biết làm thế nào nên cũng không có trả lời.
"Như vậy đi, Cháu đưa Ninh Ngôn ra ngoài ăn một bữa thật ngon, để nhận lỗi." Đàm Chá giống như dỗ đứa nhỏ: "Cứ khóc như vậy, mắt cũng bị khóc mù mất. Như vậy thì làm sao đọc sách, làm bài nữa a?"
Ninh Ngôn ngừng khóc tại chỗ, cái mũi hít hít cực kỳ tủi thân.
"Vậy cũng được." Một lát sau Hứa Nghi Nhàn lo lắng Ninh Man trong phòng bếp bước vào xem. Ninh Ngôn đã thay xong quần áo đi theo Đàm Chá ra ngoài.