Sau khi ăn điểm tâm, Đàm Chá đưa Ninh Ngôn đến khu thời trang trên tầng bốn.
Trong một cửa hàng có ánh đèn lạnh lẽo, những con ma nơ canh đang mặc những tấm vải mỏng. Tuy là ren và lụa cao cấp rất đẹp, nhưng bởi vì có quá ít vải, dính vào thân hình búp bê lộ ra đường cong cơ thể, Ninh Ngôn đỏ bừng cả mặt.
“Đây là đồ ngủ sao?” Cô có chút không dám nhìn.
“Ừ. Đồ ngủ. Ngôn Ngôn nên thay bộ đồ ngủ.” Đàm Chá đưa Ninh Ngôn vào cửa hàng.
Người nhân viên chưa kịp phản ứng trong khi nhìn thấy Ninh Ngôn, dù gì cô gái nhỏ chỉ mới mười tám tuổi, dung mạo ngoan hiền, vẻ mặt non nớt của tuổi ăn học còn chưa nguôi. Khí chất lạnh lùng của Đàm Chá ở đó, mặc dù trang trí cửa hàng bên trong cao cấp nhưng luôn cảm thấy nó có chút không phù hợp.
Cả hai phải nên ở quán trà, cửa hàng hoa hoặc phòng trưng bày tranh.
Ninh Ngôn hoàn toàn không dám nhìn vào bên trong cửa hàng. Cô ấy cảm thấy xấu hổ và có chút có tật giật mình. Cô nhanh chóng đưa tay chỉ một chiếc váy màu trắng với nhiều lớp ren và có viền hoa, nhìn từ xa trông giống như một chiếc váy cưới ôm sát.
Đàm Chá gật đầu đầy ẩn ý sâu sắc.
Cô gái nhỏ vẫn chưa học được vẻ chững chạc. Tay chân vụng về ngược lại có nét đáng yêu ngây thơ ngốc nghếch.
Tuy rằng bộ đồ ngủ nhìn có vẻ nhiều vải, nhưng chỗ miệng huyệt cùng vùng kín quan trọng nhất thì trống rỗng chỉ có sợi dây đeo mảnh khảnh, ngược lại đầy chất khiêu dâm.
“Tôi muốn cái đó.” Đàm Chá cườ nói: “Ngôn Ngôn không tính lựa nữa sao?”
“Ừ.” Giọng Ninh Ngôn cực kỳ nhỏ. Cúi đầu xuống và không nói chuyện.
“Vậy anh lựa cho em, được không?” Đàm Chá nghiêm túc nói, “Anh lựa cái nào cũng không được có ý kiến, cũng không được không muốn.”
Ninh Ngôn thừa biết mua không nổi bất cứ thứ gì ở đây. Gật đầu một cách ngoan ngoãn.
Cô ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, người nhân viên đưa ly nước cho cô, chỉ thấy Đàm Chá cầm lấy chiếc váy voan màu đen bình thường, không có khuyết điểm nɠɵạı trừ quá xuyên thấu, cái này nhất định không được phép mặc ở nhà.
Anh lại lấy một chiếc màu đỏ nhạt sọc khác, giống như một bộ đồng phục trung học của Nhật Bản. Ninh Ngôn cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng người nhân viên lại nhiệt tình giới thiệu: “Chất liệu này rất nhẹ và mềm, chỉ cần xé nhẹ là có thể rách ra, hơn nữa âm thanh cũng rất vang.”
“...”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Ninh Ngôn, Đàm Chá gật đầu lấy bộ đồ ngủ nhìn đẹp mà vô dụng này.
Sau đó, anh chọn một bộ đồ lót với các chuỗi ngọc trai khác nhau. Căn bản không thể che bất kỳ chỗ thịt nào cả, e rằng thậm chí không thể che cả núm vυ" và khe thịt, mà còn có khả năng bị kẹt vào bên dưới, Ninh Ngôn có chút nóng lòng, Đàm Chá khẽ liếc cô một cái.
“Không thoải mái.” Cô thì thào nhỏ tiếng: “Nhất định không dễ mặc.”
“Cái này cũng tốt.” Đàm Chá nói.
“Đã nhiều lắm rồi.” Ninh Ngôn bất lực vô cùng: “Quá nhiều rồi mặc không hết.”
Đàm Chá miễn cưỡng chấp nhận đề nghị tiết kiệm của cô, cuối cùng lấy một bộ sườn xám lụa trắng mượt.
Khung xương của cô gái nhỏ mảnh mai và vòng eo đầy đặn, những đường cong của cặp vυ" và bờ mông rất quyến rũ và căng đầy. Ninh Ngôn từng mặc một chiếc sườn xám trong buổi biểu diễn văn nghệ của trường, và các bạn cùng lớp đều khen cô mặc trông rất đẹp.
Nhưng cô không muốn mặc kiểu xẻ sâu đến xương hông này!
Nó hoàn toàn ... nó hoàn toàn là thứ hở đáy!
“Không phải là em nói nghe lời anh sao?” Đàm Chá kéo cô gái nhỏ đang đỏ mặt đi vào cửa hàng, sức tay Manh hơn: “Anh đang chọn quà cho Ngôn Ngôn đó.”
“Hôm nay lại không phải ngày lễ gì.”
“Không phải là ngày lễ không thể tặng quà cho Ngôn Ngôn sao?” Đàm Chá tận dụng lúc người nhân viên không chú ý, cọ vào môi dưới đang cắn chặt của cô.
Anh buông cô gái nhỏ đang ngạc nhiên ngây người ra, giọng nói khàn khàn nhàn nhạt trêu chọc: “Không phải trên giường, anh không thể hôn em sao?”
Ninh Ngôn không thể lý luận được với anh. Gật đầu một cách ngượng ngùng, mà còn nói cảm ơn anh ta.
“Không có chi, hãy đến và xem trong những thứ này xem em muốn gì.”
Khi vào đến cửa hàng này, Ninh Ngôn nhìn chiếc tủ lớn trưng bày và con ngựa thành gỗ nhỏ ở giữa với vẻ mặt đờ đẫn.
Con ngựa gỗ rất độc đáo, với những viên kim cương riêng lẻ trên đó và một chiếc đuôi mô phỏng.
Nhưng trên lưng con ngựa đó không phải là yên ngựa mà là một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả với hình dáng y như của người thật. Đầu óc Ninh Ngôn trống rỗng, và khi Đàm Chá nhìn theo tầm nhìn của cô, phát ra tiếng ồ thật dài, cô không ngừng lắc đầu.
“Không muốn thứ đó! Không muốn thứ đó!” Cô suýt chút nữa đã bị dọa đến khóc, nắm lấy tay Đàm Chá lắc lắc: “Không muốn thứ đó! Sẽ chết đó, tuyệt đối sẽ chết đó.”
“Làm sao có thể?”
Đàm Chá choàng tay qua vai Ninh Ngôn an ủi: “Nếu như được sướиɠ như tiên mà cũng xem như là chết thì...”