Nửa đêm tỉnh dậy, Ninh Ngôn phát hiện Đàm Chá vẫn chưa ngủ.
“Em sao vậy?”
Vòng tay qua eo cô siết chặt lại, Đàm Chá mở miệng lộ ra vẻ khàn khàn mệt mỏi: “Em mơ thấy ác mộng sao?”
“Vâng.”
Cô mơ thấy con sông nhỏ ở nhà bà nɠɵạı, chạng vạng tan học về nhà, cô bị trượt chân rơi xuống sông không ngoi lên được. Cô bị trôi đi ra rất xa, thi thể được một người vớt lên.
Ninh Ngôn luôn mơ thấy cảnh mình chết đuối, vào kỳ nghỉ hè đầu tiên khi cô trở về bên cạnh cha mẹ, đã nằng nặc đòi đăng ký một lớp học bơi.
Nhưng Ninh Ngôn không học được, ngược lại Ninh Man đi cùng lại có thể bơi lội linh hoạt trong nước.
“Chỉ là ác mộng thôi, tất cả đều là giả.” Đàm Chá hôn lên trán cô, “Đừng sợ.”
“Đàm Chá.”
Mũi Ninh Ngôn nghèn nghẹn.
Nửa đêm là thời điểm yếu ớt nhất, bên cạnh là người mình yêu thầm, tiếng hít thở cùng tiếng tim đập gần trong gang tấc, làm Ninh Ngôn dường như cảm thấy mình vẫn đang ở trong mộng: “Tại sao anh lại muốn cưới chị gái em?”
“Ồ?” Đàm Chá hỏi lại: “Ngôn Ngôn không đồng ý sao?”
Ninh Ngôn cảm thấy bản thân giống như đang cạy góc tường, là một kẻ xấu xa tội ác tày trời vậy.
“Vậy Ngôn Ngôn cảm thấy, tôi nên cưới ai đây?” Đàm Chá nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, “Tôi không đợi được nữa rồi.”
Đã phải ra ngoài xem mắt rồi, còn không gấp gáp sao? Đàm Chá nhất định là người đặc biệt hoàn mỹ, dù là làm giáo viên, hay làm một người con của bố mẹ.
Nhưng bây giờ cô mới 18 tuổi.
Thời gian của anh rất quý giá, không thể lãng phí trên người cô được.
Cho nên khoảng thời gian cuối cùng này của anh mới bị mình trộm đi.
“Thực xin lỗi.” Ninh Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại.
“Hả?”
Đàm Chá còn tưởng rằng Ninh Ngôn sẽ thẳng thắn nói muốn anh cưới cô, thế nhưng cô gái nhỏ thẹn thùng hướng nội chỉ nói một câu thực xin lỗi, rồi lại nhắm mắt ngủ. Cô cuộn mình nép vào vòng tay anh, co thành một khối nho nhỏ, chỉ dám nắm lấy tay anh không buông.
“Em có lỗi với tôi nhiều quá đấy.” Đàm Chá thì thầm: “Trăm cay ngàn đắng nhớ lại em, tìm được em, nhưng em lại còn nhỏ như vậy, em đoán tôi chờ em vất vả biết bao nhiêu.”
…
Sáng sớm hôm sau, Đàm Chá thay thuốc mỡ cho Ninh Ngôn xong mới đưa cô đến trường.
Ninh Ngôn cứ bịt mũi suốt, sợ bị Chúc Diệp Thư nhìn thấy sẽ cười nhạo một phen. Nhưng cả buổi sáng, cũng không thấy cậu ta đến trường.
Bàn kế bên muốn trốn học thì trốn học, sắp thi thử cũng không sợ, nói thật, Ninh Ngôn có chút hâm mộ cuộc sống thảnh thơi không học vấn không nghề nghiệp kia, nhưng rất nhanh cô đã lắc đầu xua đi suy nghĩ đáng sợ ấy ra khỏi đầu.
Trong giờ nghỉ trưa, Ninh Ngôn dọn dẹp sách trên bàn. Cô đặt xấp giấy đề thi dày cộm lên bàn Chúc Diệp Thư, tạm thời chiếm dụng bàn học của cậu ta.
“Thực ra cậu ta đã làm được một việc tốt rồi.” Ai cũng biết giáo bá không có khả năng xin lỗi, Long Bao Bao chia cho Ninh Ngôn một thanh chocolate để trấn an cô, “Cứ xem như bàn học của cậu ta làm cu li bồi thường cho cậu đi.”
“Tôi thu dọn bàn học xong sẽ lấy về ngay, tuy bàn học cậu ấy không khác gì bàn mới, nhưng nhỡ đâu cậu ấy đến thì tôi nhất định sẽ bị mắng đó.”
Ninh Ngôn hiếm khi mang đồ về nhà, tất cả bài kiểm tra, sách giáo khoa và vở bài tập đều để ở trường, nên không bỏ xuống được. Cô há miệng ngậm lấy thanh sô cô la của Long Bao Bao, tay vẫn không ngừng, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên khiến sách trên bàn cô rơi cả xuống đất.
Cả lớp đang nghỉ trưa trong nháy mắt im bặt.
Nhưng mọi người không phải bị tiếng động kia dọa, mà là bởi Chúc Diệp Thư đột nhiên xuất hiện ở cửa. Trên mặt cậu có một vệt đỏ rõ ràng, không biết là vết xước hay vết dao, chỉ có Ninh Ngôn cảm thấy quen mắt, hẳn là roi hay cành liễu gì đó.
Tay trái Chúc Diệp Thư bị bó bằng thạch cao và treo trên ngực, trông có vẻ yếu ớt.
Giáo bá ẩu đả đường phố bị dạy dỗ cách làm người sao?