Nhưng cậu vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm lạnh nhạt kia, sau đó ngồi xuống cạnh Ninh Ngôn, dọa cô sợ tới mức thở cũng không dám thở Manh.
Tiêu rồi! Cô còn chiếm dụng bàn học của cậu ta nữa này!
“Xin lỗi, tôi lấy về ngay đây!”
Bàn tay đang vươn ra bị giữ lại khiến Ninh Ngôn ngây ra như phỗng, chỉ thấy Chúc Diệp Thư liếc cô một cái rồi đẩy tay cô trở về.
Lặp lại ba lần như thế làm Ninh Ngôn không thể lấy lại được xấp đề thi của mình.
“Bạn học Chúc?”
“Để thì cứ để đi, dù sao bàn của tôi cũng trống.”
Cậu ngáp một cái, dưới đôi mắt đào hoa xinh đẹp là quầng thâm, giống như đêm qua cậu không ngủ vậy. Chúc Diệp Thư nghiêng đầu, vừa vặn gối lên đống đề thi.
Cậu ta quá vô lý rồi! Làm sao có thể ngăn người ta lấy đồ đi chỉ vì chúng còn để ở bên chỗ cậu ta chứ?
Ninh Ngôn đau lòng vì quyển đề thi của mình, nhưng lại không dám chọc giận giáo bá bị đánh thua. Bên trái cô là vách tường, bên phải là Chúc Diệp Thư, cô đành phải ngồi xổm xuống với tay gom sách dưới đất, có vài quyển nằm rải rác trong góc. Cô thật khó khăn quá mà.
“Này.”
Chúc Diệp Thư đột ngột đứng dậy, đạp vào ghế của nam sinh ở bàn trước, “Ghế của cậu đè lên sách của Ninh Ngôn rồi.”
Nam sinh đắm chìm trong học tập lúc này mới phát hiện có mấy quyển sách rơi đến chỗ y.
Y bỗng nhiên bị Chúc Diệp Thư túm lấy, chiếc ghế của y bị đá văng ra.
Dưới ánh mắt chăm chú của các bạn học, Chúc Diệp Thư ngồi xổm xuống, dùng tay phải duy nhất có thể động nhặt từng quyển sách của Ninh Ngôn lên, gấp chúng lại, chỉ cho cô nhìn thấy sườn mặt đẹp trai hoàn mỹ của mình: “Không cần cảm ơn đâu.”
“Hả?” Ninh Ngôn ngơ ngác nói: “Cảm ơn.”
“…”
Câu tiếp theo ' tôi giúp cậu rồi, cậu không thể mang thù nữa đâu ' của Chúc Diệp Thư bị nghẹn trong cổ họng, một lúc lâu cũng không nói ra được.
…
Hình như lại chọc tới Chúc Diệp Thư rồi. Cả một buổi chiều, mỗi khi Ninh Ngôn có ý đồ thò tay qua lấy đề thi, Chúc Diệp Thư đều sẽ dùng một loại ánh mắt cực kỳ bi thương, như có người giành bảo tàng với cậu ta mà nhìn cô.
Thừa dịp Chúc Diệp Thư đi toilet, Long Bao Bao không khỏi lẩm bẩm hỏi: “Ninh Ngôn Ngôn, chó Husky thì phải ăn thức ăn cho chó, còn cậu cho cậu ta ăn đề thi?”
“Tôi, tôi cũng không biết.”
Ninh Ngôn ủy khuất, “Căn bản là cậu ta đang bắt nạt tôi.”
Lời này bị Chúc Diệp Thư trở về lớp học nghe thấy, khiến cậu suýt chút nữa hộc máu.
Cả một tiết học cuối cùng, Chúc Diệp Thư cứ nhìn chằm chằm Ninh Ngôn, càng nghĩ càng phiền. Cuối cùng dứt khoát đứng lên đi ra khỏi lớp học.
Các bạn cùng lớp đồng loạt nhìn về phía Ninh Ngôn.
Ninh Ngôn chọc thủng mấy trang giấy, lúng túng sờ sờ cái mũi bôi thuốc của mình, “Mình xin thanh minh một chút, mình với bạn học Chúc không thân lắm đâu.”
Ồ ——
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, khó trách Chúc Diệp Thư tức giận như vậy.
Chúc Diệp Thư quanh quẩn trong hành lang như lâm vào đường cùng, cuối cùng đành bấm số của Đàm Chá.
“Xin lỗi rồi?” Sáng nay lúc Đàm Chá quất cậu cũng là ngữ điệu lạnh nhạt như vậy, sống lưng Chúc Diệp Thư phát lạnh, suýt nữa kêu rên thành tiếng.
Bảo cậu xin lỗi Ninh Ngôn ? Chúc Diệp Thư cậu tốt xấu gì cũng là Cháu ruột của anh mà!
Mất mặt không cơ chứ? Bị hạ thấp giá trị không?
“Cậu à, cậu bảo Cháu xin lỗi, Cháu đã nói rồi… cô ấy có chấp nhận hay không là chuyện của cô ấy…”
“Ồ, trộm đổi khái niệm rất thuần thục.” Đàm Chá lạnh lùng nói: “Vậy được, Cháu xin lỗi cho đến khi cậu cảm thấy hài lòng mới thôi đi.”
Chúc Diệp Thư bị đánh bại trong nháy mắt. Dù cậu có làm thế nào cũng không thể làm cậu của cậu hài lòng được, trên đời này còn ai có thể làm cậu hài lòng?
Không có!
Tại sao lại vì một người như Ninh Ngôn mà nổi giận như vậy? Chúc Diệp Thư có thế nào cũng không thể hiểu được cậu mình để ý Ninh Ngôn cái gì.
“A, cậu à, cậu nói cậu hài lòng mới thôi?”
Chúc Diệp Thư linh quang chợt lóe, “Vậy Cháu mời Ninh Ngôn đến nhà phụ đa͙σ bài tập cho Cháu, cậu tự mình giám sát hướng dẫn, thế nào ạ?”