Đàm Chá vặn đầu Ninh Ngôn quay lại, giọng khàn ra lệnh: “Mở miệng ra.”
“Hả? Ưm...”
dươиɠ ѵậŧ tanh nóng được nhét vào miệng. Sự tỉnh táo duy nhất còn lại của Ninh Ngôn đã biến mất, cái miệng nhỏ bé của cô bị gậy thịt lấp đầy, và mùi nội tiết tố nam tính xâm chiếm tâm trí cô. Chiếc lười nhỏ chuyển động liếʍ láp một cách chật vật.
“Ngoan ngoãn mà ngậm vào, Ngôn Ngôn ngoan, cứ như vậy...”
Anh thấy nước mắt của cô làm ẩm ướt chiếc khăn bịt mắt, dâm dịch bên khóe môi không ngừng tràn ra. Cái miệng nhỏ nhắn bị anh đút căng đầy, thân dưới xoay chuyển không ngừng, tiếng rêи ɾỉ càng lúc càng đứt quãng, thê lương.
Không biết phát điên cái gì, cô mở rộng hai chân, đưa tay đến trước cái miệng huyệt sưng đỏ, một vệt trắng đâmc nhỏ giọt.
“ŧıểυ huyệt bị bắn đầy rồi.” Ninh Ngôn lẩm bẩm một mình, nhưng sự xấu hổ khiến cô cảm thấy vô cùng phấn khích.
Cô thực sự thích cảm giác đầy đặn và nhầy nhụa này. Nhớ lại sự ngột ngạt khi ngậm dươиɠ ѵậŧ của Đàm Chá vừa rồi, cơ thể run lên, một làn dâm dịch chảy ra.
Cô thực sự hy vọng rằng Đàm Chá sẽ cho cô nhiều hơn và làm nhiều điều thú vị hơn cùng nhau.
Có phải cô bị hư hỏng rồi không?
Sao mà có bao nhiêu ý nghĩ da^ʍ đãиɠ thế kia, sau khi xuất hiện thì không thể gác ý nghĩ đó lại được nữa.’
Ninh Ngôn hồn bay lơ lửng mà đi tắm, vịn vào tường để quay lại giường, Đàm Chá đang gửi tin nhắn.
Anh nhanh chóng tắt máy. Nhưng Ninh Ngôn vẫn nhìn thấy Ninh Man hai chữ.
Cô buồn bực mà chui vào trong chăn, không dám đến gần anh.
“Ngôn Ngôn, em vẫn ổn chứ?” Đàm Chá đặt tay lên eo, trượt xuống theo đường cơ thể cô xuống dưới.
“Anh làm cái gì?” Ninh Ngôn chột dạ mà nhắc nhở anh.
“Xem em có rửa sạch hay chưa.”
Ngón tay tìm đến miệng huyệt mềm mại mà chọc nhẹ nhàng, cảm giác nhớp nháp rất rõ ràng.