[Cao H] Chỉ Muốn Anh Đâm Vào

Chương 23 - Khóa Trái Văn Phòng Đâm

Trước Sau

break
Cô ở trong vòng tay anh, đôi mắt ngập nước hàm xuân mang theo vẻ khiếp nhược, mời gọi anh đến chinh phạt.

Đàm Chá cúi người, trao cho Ninh Ngôn một nụ hôn gần như triền miên. Hơi thở kéo dài, răng môi kề sát, Đàm Chá mυ"ŧ cắn cánh môi mềm mại của cô, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ thẹn thùng của cô quấn quýt, tiếng hôn môi cùng với tiếng ngâm nga tràn ra từ cổ họng cô gần như khiêu khích du͙© vọиɠ mê đắm của anh.

Ninh Ngôn không giỏi về hôn nhau, cô bị động hé môi, ở trong lòng anh ngoan ngoãn mặc cho anh đòi hỏi hôn sâu. Hai má cô ửng đỏ gần như không thở nổi, thế nhưng nắm đấm nhỏ lại không dám nắm lấy quần áo anh, tay không có chỗ đặt căng thẳng siết chặt lại.

Áo sơ mi trắng của cô bị cởi ra hơn phân nửa, hai bầu vυ" nửa lộ nửa không, một sợi tơ bạc treo từ khóe miệng lên trước ngực cô. Đàm Chá rút ngón tay làm xằng làm bậy ở trong huyệt của cô ra rồi ôm cô lên bàn làm việc.

“Từ từ thôi nào.” Đàm Chá quần áo chỉnh tề, vẫn như một giáo viên trầm ổn. Anh cởi thắt lưng, dươиɠ ѵậŧ đỏ thẫm nổi đầy gân xanh dán vào gốc đùi ướt đẫm của Ninh Ngôn.

“Thầy Đàm……” Ninh Ngôn nhìn thấy giáo án phân loại trên bàn, còn có bản thảo bài phát biểu được chuẩn bị kỹ lưỡng, không khỏi e lệ trốn ra sau.

“Suỵt, ngoan nào.”

Khi gọi thầy Đàm, giọng nói cô quá mềm mại khiến Đàm Chá suýt chút nữa muốn cắm thẳng vào trong huyệt cô, đơn độc dạy cô một tiết học về sự sung sướиɠ.

qυầи ɭóŧ nhỏ bị cởi ra, treo trên mắt cá chân làm hình ảnh dâm loạn đến quá mức, chiếc váy xếp ly xanh biển được đẩy lên đến thắt lưng, chính giữa hạ thân trần trụi có thể nói là dâm dịch tràn lan.

“Chảy nhiều nước như vậy, Ngôn Ngôn muốn khiến bàn làm việc của tôi ướt nhẹp sao?”

dươиɠ ѵậŧ cọ xát vào miệng huyệt cô, cọ đến môi thịt khẽ run lên, gần như có thể cảm nhận được miệng huyệt đang mở ra khép lại co bóp mυ"ŧ chặt, nhuỵ châu nho nhỏ như đã bị đâm chọc mà cương cứng sung huyết.

“Không phải……” Ninh Ngôn miễn cưỡng chống người lên, bị anh nói khiến cô xấu hổ đến mức sắp khóc, “Em không có.”

“Vậy đây là cái gì?”

“Hô…… Ưm……”

Quy đầu cực lớn cắm vào trong âʍ ɦộ, chỉ thọc vào hai cái lại rút ra.

Xuyên qua đôi chân dang rộng của mình, Ninh Ngôn nhìn thấy gậy thịt thô to của Đàm Chá đang diễu võ dương oai, bên trên dính đầy nước óng ánh.

“Nói dối giáo viên là không ngoan đâu.” Đôi tay Đàm Chá vuốt ve bắp đùi cô, hơi dùng sức, hai chân cô gái nhỏ càng dang rộng ra, gần như hoàn toàn áp vào chiếc bàn màu trắng đen của anh, miệng huyệt đáng thương đang phun nước bị buộc phải lộ ra.

Tư thế này thật quá xấu hổ. Ninh Ngôn nhắm mắt lại không dám nhìn, Đàm Chá càng không chiều theo ý cô.

dươиɠ ѵậŧ nhắm ngay âʍ ɦộ nhỏ xinh mà lao vào đột ngột, khiến cả người cô run lên.

“Nha a…… Đàm…… Đàm Chá!”

Bỗng nhiên bị cắm vào lấp đầy, tiếng rêи ɾỉ trong văn phòng đặc biệt rõ ràng.



“Gọi thầy đi nào.” Đàm Chá chậm rãi đưa đẩy vòng eo, khuấy động ái dịch trong âm đa͙σ chật hẹp của cô, tìm kiếm từng điểm mẫn cảm của cô mà đâm vào.

“Em…… em không……”

“Hửm?”

Gậy thịt chợt tăng thêm sức đâm mạnh vào hoa tâm, kɧoáı ©ảʍ tê dại bao trùm lên, tiếng rêи ɾỉ của Ninh Ngôn càng lúc càng đứt quãng, đi cùng với âm thanh đâm chọc bành bạch dưới thân là tiếng cầu xin của cô: “Đàm…… Thầy Đàm…… Thầy nhẹ chút đi mà……”

“Đâm nhẹ chút?”

Hai tay Đàm Chá chống lên mặt bàn, tốc độ chậm lại, nhưng mỗi lần đều đâm đến khiến bụng dưới của cô hơi phồng lên, gậy thịt màu đỏ thẫm vừa thô vừa dài gần như cắm hết vào bên trong, đâm đến cổ tử ©υиɠ tê rần mỏi nhừ.

“Ưm ưm……” Ninh Ngôn sướиɠ đến mức toàn thân tê dại, ái dịch phun ra từng dòng, hai chân không biết từ khi nào đã quấn lấy vòng eo anh, rêи ɾỉ càng thêm động tình, “Đâm chậm chút, như thế này này…… Ha a…… Ưm……”

“Thích sâu hơn sao?”

Hai tay Đàm Chá chống bên cổ cô, hoàn toàn là tư thế áp chế xâm phạm.

Trong văn phòng, người đàn ông không ngừng xâm nhập vào trong hoa huyệt mềm mại của cô gái, chỗ riêng tư không thể tách rời càng thêm dâm mỹ hỗn loạn, tiếng nước sóng sánh không phù hợp với nơi dạy dỗ học sinh như thế này, “Hay muốn nhanh hơn?”

“Em…… em…… A a, em…… Ưm……”

Đột nhiên bị Đàm Chá hung ác cắm vào, hai chân Ninh Ngôn đạp loạn trên không, tay bắt lấy cánh tay anh, tựa như bắt lấy người cứu hộ duy nhất.

Nhưng anh lại kéo cô vào hố sâu du͙© vọиɠ, làm đến dâm dịch tràn lan, tiếng rêи ɾỉ càng thêm phóng túng: “Hu hu, sâu quá, không được…… Không được……”

ŧıểυ huyệt đột nhiên co rút siết chặt lại, thịt non kẹp lấy anh, Đàm Chá để ở chỗ sâu nhất của cô, sung sướиɠ tràn trề mà bắn tinh.

“Lên đỉnh rồi?”

Đàm Chá mυ"ŧ cắn cổ cô, ngậm lấy đầu vυ" bị vắng vẻ vào trong miệng, mặc cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đâmc chảy từ trong huyệt của cô ra làm bẩn mặt bàn, “Làm lần nữa nhé?”

Nhưng bên ngoài hình như có người đi ngang qua. Ninh Ngôn quá căng thẳng, đầu óc mơ mơ màng màng, Đàm Chá ôm cô đứng xuống đất đưa lưng về phía mình.

Dư vị lên đỉnh còn chưa lui khiến hai chân cô nhũn ra, run bần bật.

Đàm Chá đỡ lấy vòng eo cô, khi anh cắm vào Ninh Ngôn liền ngã về phía trước nửa bước, anh vội vàng kéo về càng khiến gậy thịt cắm sâu vào trong ŧıểυ huyệt của cô. Cô khóc kêu không chịu nổi, mái tóc đuôi ngựa vung vẩy qua lại theo chuyển động lắc lư của đầu cô.

“Hu hu hu, em không được rồi, không được rồi.”

Thân thể mẫn cảm đến cực điểm, chỉ bị cắm vào một chút đã phun ra một dòng nước, bọt trắng ở nơi giao hợp hòa cùng nước dâm nhỏ giọt xuống sàn nhà tụ thành một vũng nhỏ.



Một tay bị Đàm Chá lôi kéo, thân trên buộc phải nâng lên, bởi vì bị anh đâm chọc mà đầu cô vô lực rủ xuống, vừa vặn thấp thoáng có thể nhìn thấy miệng huyệt đang bị hung hăng thảo phạt, gậy thịt đỏ thẫm nhanh chóng ra vào, cắm cô vừa sâu lại vừa đầy.

“Hả? Rõ ràng kẹp tôi chặt như vậy……”

Đàm Chá vuốt ve phần bụng dưới trần truồng của cô, dường như có thể cảm nhận được độ cong phồng lên ở chỗ đó của cô khi bị anh cắm vào. Khi anh ấn xuống thì ŧıểυ huyệt co rút càng chặt hơn, cả người cô đều run rẩy, bị làm đến như muốn tan thành từng mảnh, khóc lóc xin tha: “Không được, không được, bên ngoài có người……”

Đàm Chá không muốn nghe cô phân tâm.

Anh ôm lấy mông nhỏ của cô đâm vào cực sâu, Ninh Ngôn gần như nằm nhoài trên bàn anh, hai bầu vυ" áp vào mặt bàn lạnh lẽo, đè lên trên bản thảo phát biểu của anh, nước bọt bên miệng không ngừng nhỏ xuốg

Cao trào đến vừa mãnh liệt vừa dữ dội, ánh mắt tan rã cô cắn môi rêи ɾỉ, câu đến du͙© vọиɠ bạo ngược trong lòng Đàm Chá tăng vọt.

Phải đâm cho đến khi cô khóc kêu thoải mái mới thôi.

“Chỗ đó, chỗ đó đừng mà.”

Phía trên âʍ ɦộ không ngừng bị đâm chọc chính là âm đế, đột nhiên bị hai ngón tay anh nắm lấy, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu khiến Ninh Ngôn gần như co rút vặn vẹo, cô thật sự bật khóc: “Không thể! Đàm Chá, ưm…… thầy Đàm…… Đừng mà, xin thầy…… Xin thầy đừng mà……”

Giọng nói của cô gái khiến anh ngứa ngáy tận xương, động tác dưới thân Đàm Chá càng thêm vừa sâu vừa mạnh, đột nhiên Ninh Ngôn im bặt.

Cô run rẩy phun ra rất nhiều nước, hai chân ướt sũng, chiếc váy cũng không nɠɵạı lệ, và còn phun rất nhiều lên bàn làm việc.

“Triều xuy rồi.”

Đàm Chá bị hoa huyệt hút đến cực kỳ sảng khoái, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn vào trong huyệt cô, lúc này mới thở hổn hển vỗ vỗ mông nhỏ của cô, “Được rồi, không làm em nữa, đứng lên đi.”

“Hu hu hu……”

Thế nhưng Ninh Ngôn vẫn nằm gục trên bàn, tay chân không cử động được, mặc cho dưới thân ngậm gậy thịt.

Nhưng vào đúng lúc này, có người gõ cửa bên ngoài phòng.

“A!”

Ninh Ngôn lập tức khẩn trương khiến hoa huyệt ngập nước siết lại, dươиɠ ѵậŧ lại cương lên lần nữa.

“Đàm Chá, đừng, có người, thật sự có người.” Ninh Ngôn quay đầu lại, đôi mắt hàm xuân, cắn môi nũng nịu cầu xin anh: “Sẽ bị phát hiện mất……”

“Tôi khóa trái rồi.”

Đàm Chá chậm rãi đưa đẩy, cười cô ngốc nghếch, “Đương nhiên phải khóa lại, cắm Ngôn Ngôn đến thoải mái mới thôi.”
break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc