[Cao H] Chỉ Muốn Anh Đâm Vào

Chương 22 - Trong Văn Phòng Làm Việc

Trước Sau

break
“Đừng……”

Đây là đang trong hội trường triển lãm! Gần như là một âm thanh mũi nhẹ nhàng, sức tay của Ninh Ngôn cũng nhẹ, vì sợ chỉ cần một chút tiếng động là sẽ bị chú ý.

Rõ ràng là muốn gạt tay Đàm Chá ra, nhưng lại giống như giả vờ nửa muốn nửa không.

Đột nhiên có một tiếng hét vang lên, Đàm Chá lập tức dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Đàm Chá trầm giọng tiến đến, phát hiện Ninh Man đã bị sách đè trúng tay.

Chồng sách dùng làm vật trang trí cao hai mét, không biết tại sao Ninh Man lại muốn rút một quyển ra. Một biển nhỏ nhắc nhở được thiết lập rõ ràng: Xin đừng chạm vào sách trang trí.

“Em thấy thiết kế của quyển sách này rất thú vị.”

Gáy sách bằng sắt mạ vàng. Mắt Ninh Man đỏ hoe, đứng dậy nhờ sự dìu dắt của các bạn học: “Em chỉ muốn xem một chút.”

“Đây chỉ là bao bì hộp sách.” Đàm Chá nghiêm nghị nhắc nhở: “Em không thấy biển nhắc nhở sao?”

“Xin lỗi.” Ninh Man chớp chớp mắt, gần như sắp khóc, “Cổ tay của em rất đau.”

“Tôi có thuốc bôi trong văn phòng, Trình Thành cậu giúp tôi đi lấy nó.”

Đàm Chá ở lại đó không đi, nhưng thay vì nhìn vết thương của Ninh Man, anh lại thu xếp lại, sắp xếp chồng sách trang trí.

Người đàn ông đang mải mê với công việc, mày mò từng chi tiết gần như tỉ mỉ. Ninh Man nhìn ngắm thất thần, mà không hề hay biết thuốc bôi đã đưa đến tay cô.

“Hình như em bị thương rồi.” Ninh Man thực sự không muốn xem những cuốn sách văn học này nữa, hoàn toàn không phải là hứng thú của cô ấy, “Anh có thể đi cùng em đến bệnh viện khám không? Lỡ như bị thương đến gân cốt, tuần sau em còn phải tham dự cuộc thi thiết kế mô hình.”

“Ừm. Đúng là nên đi khám.”

Đàm Chá liếc nhìn. Trên thực tế, vết thương này thậm chí không cần sử dụng đến băng cá nhân.

“Thầy Đàm, để em đi cùng học tỷ nhé!” Trình Thành tình nguyện: “Thầy lát nữa còn có bài thuyết trình, nếu phải đến bệnh viện rồi trở lại chắc chắn sẽ không kịp.”

“Thế thì làm phiền cậu rồi.”

Đàm Chá chuyển trước một ít tiền cho Trình Thành để chi trả, dặn dò các sinh viên sửa sang kiên cố lại đống sách trang trí, anh thì cầm thuốc bôi trở lại văn phòng lấy bản thảo thuyết trình.

Ninh Ngôn ngoan ngoãn đi theo Đàm Chá.

“Nào, ngồi đi.”

Trong phòng làm việc, Đàm Chá xé băng OK của Ninh Ngôn ra, cô không ngừng cắn môi khi bôi thuốc, Đàm Chá phân tán sức chú ý của cô: “Chỗ tôi chỉ có băng cá nhân bình thường, mong em không chê bai.”

“Không sao ạ.”

Ninh Ngôn gần như có thể nghe thấy nhịp tim của mình vang vọng trong phòng làm việc.

“Các bạn sinh viên đều thích anh đúng không?” Ninh Ngôn cảm thấy mình đỏ mặt vô cùng, trong phòng làm việc đầy vết tích sinh hoạt của anh, không khỏi khiến cô nghĩ lung tung, “Anh cẩn thận như vậy, còn phải chuẩn bị cả thuốc bôi.”

“Thường thôi.”



Đàm Chá nói một cách nhẹ nhàng.

Đàm Chá nhớ rất nhiều chuyện của Ninh Ngôn. Có một kiếp cô đã trượt kỳ thi tuyển sinh đại học và thậm chí không học lên đại học, thỉnh thoảng cô nhắc đến rằng là tay bị bóng rổ đánh bị thương, vốn dĩ không thể làm xong bài thi.

Mỗi một kiếp đều sẽ khác nhau. Lần này, cô tuy nhiên mới mười tám tuổi.

Đàm Chá đã nghĩ mọi thứ về cô từ rất lâu, nên mới chuẩn bị sẵn thuốc bôi. Nhưng anh không thể nói với cô, rằng nó được đặc biệt chuẩn bị cho cô.

“Em cũng rất muốn học ở Gia Đại…” Ninh Ngôn tự lẩm bẩm một mình, “Nếu có thể, em muốn chọn học môn của thầy Đàm.”

Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Ngôn nhanh chóng xụi lơ.

Gia Đại là một ngôi trường danh giá, Ninh Man cũng chỉ có thể tham khảo, cô thì làm sao mà thi vào đó được?

“Tôi là giáo viên khoa Kinh tế.” Đàm Chá an ủi cô: “Em là sinh viên khoa văn chăng., sau khi thi đậu cũng không thể chọn môn của tôi.”

“Gì……”

Ninh Ngôn luôn nghĩ anh là một giáo viên ở Khoa tiếng Trung! Xấu hổ quá!

“Hơn nữa nửa năm tới tôi sẽ nhận hướng dẫn nghiên cứu sinh, các lớp đại học sẽ giảm bớt, kể cả sinh viên khoa kinh tế cũng hiếm khi gặp tôi.” Đàm Chá sờ đầu Ninh Ngôn, dịu giọng nói: “Sao lại phải phiền phức như vậy? Bây giờ tôi ở ngay trước mặt em không phải sao?”

Cô gái nhỏ thật sống động bên cạnh anh.

Anh đã bỏ lỡ quá nhiều lần, và đã mất đi không biết bao nhiêu lần, cũng may là bây giờ cô vẫn còn ở đó.

Đàm Chá không khỏi nhẹ giọng dịu dàng nói: “Ngôn Ngôn, chỉ cần em muốn, mỗi ngày đều có thể gặp anh.”

Chóp mũi của Ninh Ngôn chua xót. Không khỏi nghẹn ngào.

Đến cuối cùng, sau này Đàm Chá sẽ là anh rể cô, không phải là muốn gặp thì gặp sao.

“Tại sao khóc?”

Đàm Chá cúi người ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Em……”

Ninh Ngôn không giải thích được. Đây là khoảng thời gian cô trộm được, cô phải trân trọng, làm sao có thể tỏ thái độ chứ.

“Em bị bạn cùng lớp bắt nạt.” Ninh Ngôn nói dối là vì vết thương đau nên khóc, “Cậu ấy dùng quả bóng rổ chọi em.”.

“Ai?”

“Bạn cùng bàn. Cậu ấy… cậu ấy vô tình...”

Nhưng làm thế nào có thể nói xấu về người khác chứ. Nói rồi Đàm Chá cũng không thể bênh vực cô.

Hơn nữa, nếu có người có thể giúp cô ... dám làm khó thiếu gia nhà họ Chúc, mẹ nhất định sẽ đánh mình mất.

Đàm Chá không nghĩ rằng hóa ra lại là đứa Cháu trai bị lãng quên từ lâu của mình.

Trọng sinh càng nhiều, trải qua càng nhiều, chỉ có thích cô là không thay đổi. Đàm Chá không bao giờ để tâm người khác, nếu không phải là Chúc Diệp Thư và Ninh Ngôn bị mời phụ huynh, Đàm Chá cũng sẽ không quá quan tâm đến Chúc Diệp Thư.



“Còn đau không?” Đàm Chá đặt nụ hôn lên trán cô.

Môi anh như có ma lực, nhất thời chỉ còn sự nhột nhạt, ấm áp, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần gũi của người thầm thương trộm nhớ, làm sao mà quan tâm đến chuyện đau nhức nữa?

“Không còn đau nữa.”

Một nụ hôn êm nhẹ, Ninh Ngôn yên tâm lẩm bẩm: “Bạn cùng bàn hỏi em có phải đã đi quán bar không, chắc có lẽ là lần em đi quán bar bị cậu ta bắt gặp, cậu ta tưởng em ...”

Thế thì không phải cô đang bị nắm thóp sap!

Ninh Ngôn vốn dĩ không khóc, đột nhiên bị Đàm Chá nắm dậy, hai người đổi vị trí, cô bị Đàm Chá đè lên đầu gối vỗ mạnh một cái vào mông cô: “Cho nên? Còn dám đi quán bar không?”

Kiếp này vừa mới tìm được cô ấy vài ngày, đã xảy ra biến số như vậy. Đàm Chá càng lo lắng, nhất định phải để cô ghi nhớ.

Anh vén váy xếp ly của cô lên, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ có hình quả dâu tây, chiếc mông nhỏ tròn trịa được bao bọc gần hết, anh ta vén hết vải lên, vỗ mạnh vào, phát ra tiếng phập phập giòn tan.

“Còn dám nữa không?”

“Hu hu hu, em sai rồi! Em không dám nữa!”

Ninh Ngôn vặn vẹo trên đầu gối anh xin tha, đặc biệt là chiếc qυầи ɭóŧ đang siết chặt cọ xát vùng kín của cô, kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ ập đến, Ninh Ngôn nhận ra rằng cô tuy nhiên đã ẩm ướt.

“Anh đừng đánh em nữa.” Ninh Ngôn khóc nấc hai tiếng, “Thật kỳ lắm.”

Đàm Chá tất nhiên đã nhận thấy sự khác thường của cô.

Nói đến cùng thì cái đó của anh cũng đang chống ở bụng dưới của cô.

“Biết thì tốt.” Đàm Chá đưa ngón tay vào trong vùng kín của cô, nhẹ nhàng nắn bóp cánh môi đã ướt của cô, cô gái mười tám tuổi trẻ trung non nớt, chỉ cần một cái chọc là ra nước.

Nơi này từng mang thai cốt nhục của anh, khiến cô chết trên giường sinh nở. Đàm Chá dùng sức nhẹ hơn, kìm nén cơn nóng rực muốn ôm chặt lấy cô, chậm rãi đút ngón tay vào trong ŧıểυ huyệt cô.

“Em có cảm nhận được nó không?”

Ngón tay anh làm xằng làm bậy bên trong ŧıểυ huyệt se khít của cô, bắt nạt từng điểm mẫn cảm, khuấy tới nước chảy ròng ròng, Đàm Chá liếʍ láp vành tai đỏ bừng của cô, “Tôi đang ở đây, ở trong cơ thể em. Thích không?”

“Ư ưm... Thích, rất thích...”

Ninh Ngôn không khỏi dang rộng hai chân, nhưng huyệt thịt co rút níu kéo, nhưng Đàm Chá lại rút ngón tay dính dâm dịch của cô đặt lên môi cô.

“Đang ở phòng làm việc đó, Ngôn Ngôn.” Đàm Chá với bộ dáng phiền não của một quân tử ngay thẳng, thấp giọng nhắc nhở: “Bất cứ khi nào đều có khả năng sinh viên hoặc giáo viên đi vào, nếu bị phát hiện thì phải làm sao?”

“Ưm……”

Mùi của dâm dịch rất tanh và mặn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ, Ninh Ngôn cảm thấy mình thật xấu xa.

Từ lúc có ý định hấp dẫn Đàm Chá, xấu hổ đã xúc phạm và làm hoen ố anh ta.

“Lát nữa đâm vào trong,” ngón tay Đàm Chá đi xuống, xuyên qua xương quai xanh của cô, nhéo nhéo hai bầu vυ" căng cứng của cô, nhân lúc Ninh Ngôn đang rùng mình, như là đã thỏa hiệp mà nói: “Hẳn là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, em nhất định sẽ chảy rất nhiều nước, qυầи ɭóŧ hôm nay không cần nữa?”

Nhưng qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm không giữ được nữa. Ninh Ngôn đứng lên, quần áo xộc xệch ôm lấy Đàm Chá, đưa vυ" vào trong tay Đàm Chá tùy anh nắn bóp: “Đàm Chá, em muốn.”
break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc