Mặc dù đã cố ý chọn mẫu màu hồng phấn đáng yêu, nhưng nếu như dọa cô ấy sợ, khiến cô ấy nghĩ rằng mình sẽ làm tổn thương cô ấy, thì thật sự không dám tưởng tượng.
Dục tốc bất đạt. Đàm Chá không ngừng tự nhủ thầm nhắc nhở mình.
“Được rồi, không dùng.” Đàm Chá đặt đồ trở lại, ôm Ninh Ngưng vuốt ve, “Tôi đưa em đi rửa, đảm bảo sẽ không có mùi, được không?”
Nhưng vừa rồi chiếc qυầи ɭóŧ đã bị đá xuống đất, cũng không có đồ dự bị, Ninh Ngôn đang đè chiếc váy xếp ly của mình, vì sợ chiếc mông trần trụi bị lộ ra ngoài, đi theo Đàm Chá vào nhà vệ sinh.
Khuôn viên của Gia Đại chỉ mới được tân trang lại hai năm trước và những tấm gương trong nhà vệ sinh rất sáng.
Đàm Chá yêu cầu Ninh Ngôn tách hai chân ra, Ninh Ngôn xoay người lại giữa lựa chọn ngắm gương hoặc nhìn Đàm Chá.
Cô đối mặt với Đàm Chá, vén váy lên, lộ ra điểm đỏ mọng giữa hai đôi chân, hơi thở yếu ớt: “Anh nhẹ một chút, nhanh một chút nhé...”
Biết rằng không có ai trên tầng này, nhưng lỡ như bị phát hiện thì cô không thiết sống nữa.
“Ừm, dạng chân ra.”
Ngón tay nhúng nước lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, tiếng nước ngâm nga trong móc bới, Ninh Ngôn khó có thể giữ chặt váy của cô, hai chân run và cứ run.
Đàm Chá khó xử nói: “Chảy nhiều nước như thế, sao mà rửa sạch?”
“Để em tự làm.” Ninh Ngôn không chịu được nữa liền đẩy Đàm Chá ra.
Miễn cưỡng dọn dẹp xong chính mình, khi trở lại phòng làm việc, Đàm Chá đã mở cửa sổ để thoáng gió.
“Có muốn mặc không?” Đàm Chá một tay cầm bản thảo thuyết trình, đột nhiên anh đeo kính đen nửa gọng, sống mũi cao, đường nét nhìn nghiên hoàn mỹ trong ánh chiều tà, giống như một nhân vật lạnh lùng bước ra từ một quyển sách.
Thứ đó thật không phù hợp với anh. Nó cứ như hoàn toàn làm hoen ố anh ta.
“Vứt nó đi!” Ninh Ngôn không chút suy nghĩ nói.
“Được.”
Đàm Chá phải đến hội trường thuyết trình, cầm bản thảo thuyết trình vỗ nhẹ lên đầu Ninh Ngôn ngốc nghếch: “Đi thôi, đợi tối tôi đưa em đi mua chiếc mới.”
Anh ấy muốn mua cho cô ấy một chiếc mới?
Cũng đúng, mỗi lần gặp anh, chiếc qυầи ɭóŧ đều ẩm ướt không thể muốn nữa, cô tổng cộng chỉ có mấy chiếc qυầи ɭóŧ đó.
Anh ấy muốn đưa mình đi mua sắm? Chắc cũng có mặt chị gái.
Ninh Ngôn có chút lạc lỏng mà ngồi vào trong hội trường, thấy rằng Ninh Man đã trở về từ bệnh viện và đã chiếm được vị trí tốt nhất. Cô không có chừa chỗ cho Ninh Ngôn, Ninh Ngôn tìm một góc khuất mà ngồi.
Ngay khi cô định thở phào nhẹ nhõm, một cán bộ sinh viên đã đưa cho Ninh Ngôn một tấm phiếu.
“Đây là phiếu rút thăm, em cùng thầy Đàm đi vào chưa nhận lấy, thầy ấy kêu tôi đưa bổ sung cho em.” Cô ấy nói: “Sẽ rút ra hai mươi người tham gia tiệc trà ở Câu lạc bộ Văn học tối nay, thầy Đàm cũng sẽ có mặt, mọi người sẽ cùng trò chuyện chơi trò chơi, và còn có phần tự chọn!”
Theo lời giới thiệu đầy tự tin của cô ấy, biết đây là một cơ hội rất được săn đón.
Nhưng Ninh Ngôn không phải sinh viên trường Gia Đại.
Cúi đầu nhìn xuống, số 186.
Chúng đều là những con số may mắn của cô.
“Ừm, cảm ơn chị.” Ninh Ngôn hai tay nhận lấy. Cô nhìn quanh hội trường, có khoảng ba bốn trăm người đã ngồi.
Xác suất của một trong hai mươi.
Ninh Ngôn cười khổ. Cô chưa bao giờ là người may mắn.