Cả người Ninh Ngôn đau nhức, giống như ngày hôm qua đã chạy một nghìn năm trăm mét rồi lại làm trăm cái đứng lên ngồi xuống, thức dậy chính là nhờ vào ý chí không bao giờ nghỉ học.
"Tôi đưa em đi."
Đàm Chá từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm theo một túi dâu tây màu hồng phấn, cùng với bộ dáng thành thục đẹp trai của anh không hợp chút nào.
Ninh Ngôn không nhịn được cười, nhanh chóng cúi đầu mặc quần áo.
Ah, đợi một chút, cô nhìn qυầи ɭóŧ xuyên thấu trong tay, rồi lại nhìn túi đồ, hoa văn gần như giống nhau.
Mặt của cô nhất thời liền đỏ lên.
"Em không cần anh đưa, sẽ bị phát hiện đó." Cũng giống như ngày hôm qua, đột nhiên không hiểu sao Chúc Diệp Thư lại hỏi việc ấy. Ninh Ngôn vội vàng mặc váy rồi rời đi.
"Cũng được, nhưng cầm lấy cơm sáng đi."
Ninh Ngôn không dám cầm lên, nhưng Đàm Chá vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Không thích? Tôi còn nghĩ em sẽ rất thích loại hoa văn này."
"Cầm cái này rất kỳ quái a." Ninh Ngôn không nhịn được nói: "Rất ấu trĩ."
Đàm Chá nhếch môi: "Sao lại thế được? Rất được, cũng rất thích hợp với em mà. Còn không đi sao? Bị muộn rồi."
...................
Ninh Ngôn đặt túi vải lên bàn như một tên trộm, cho đến khi cái bụng réo lên đành phải thỏa hiệp.
Đó là xúc xích phô mai và bánh mì nướng bơ và một chai sữa nóng.
Thơm ngào ngạt rất có dinh dưỡng đúng chuẩn bữa sáng kiểu tây. Chỉ là xúc xích, sữa....Ninh Ngôn cứ mãi nhớ tới tối hôm qua Đàm Chá ở trên giường bắt nạt cô.
Ừm, Đàm Chá sẽ không đến mức cố ý mà chuẩn bị những thứ này phải không?
Ninh Ngôn phát hiện ánh mắt của các bạn học đều rất kỳ quái.
"Bao Bao, bộ dáng của tôi rất kỳ quái sao?"
Mùi thơm của sữa đặc vươn tới trước bàn của Long Bao Bao, Ninh Ngôn cau mày hỏi cô.
Long Bao Bao vừa quay đầu lại liền trông thấy miếng xúc xích tiêu hồng đang được cắn trong miệng Ninh Ngôn, phô mai trắng rất đặc, cảm thấy bức tranh này không thích hợp với trẻ nhỏ.
"Ừm...." Có thể ngửi thấy mùi thơm thật ngon a, Long Bao Bao nói: "Cậu cũng dám cùng Chúc Diệp Thư yêu đương, đúng là phải nhìn cậu với cặp mắt khác?"
"Đã nói rồi, tôi không có."
Ninh Ngôn chau mày, cũng không còn khẩu vị ăn uống. Cô đem miếng phô mai còn thừa lại cho Long Bao Bao, tủi thân nói: "Bao Bao cậu tin tôi a, tôi thực sự không cùng cậu ta yêu đương."
"Tôi đương nhiên là tin cậu rồi."
Long Bao Bao ăn xúc xích phô mai cười vui vẻ, "Chúng ta ngoan như vậy, làm sao có thể yêu thích cái loại chỉ có vẻ đẹp trai trống rỗng, tính tình thì hung bạo kia chứ?"
"Chắc chắn chỉ yêu thích người đàn ông kiểu như 'Thạch Mộc’, có thể đọc sách, viết chữ thành câu dịu dàng và yên bình nhỉ? Long Bao Bao cảm thấy Ninh Ngông tuyệt đối sẽ không yêu sớm."
Nói đến kẻ đầu sỏ, Ninh Ngôn cười khổ nói: "Cậu lại đùa tôi."
Dù sao thì thông tin cá nhân của 'Thạch Mộc' gần như là không có.
"Tôi đoán chừng là cậu rất lâu về sau yêu cũng là kiểu tình yêu thuần khiết." Long Bao Bao thổi xúc xích nói: "Mẹ cậu hôm qua quá nóng giận."
Được Bao Bao an ủi, Ninh Ngôn lại đột nhiên lúng túng.
Cô rối rắm hồi lâu rồi nhỏ giọng nói: "Bao Bao, nếu như tôi yêu một người đàn ông hơn rất nhiều tuổi thì làm sao bây giờ?"
Ninh Ngôn chột dạ, không phải chỉ đơn thuần là thích mà còn vui vẻ được anh ấy đâm.
Long Bao Bao nhất định sẽ cảm thấy cô là người trong ngoài không đồng nhất, vô cùng hư hỏng sao?
"Rất bình thường a. Nghe cậu nói Thạch Mộc viết sách mười mấy năm, không phải anh ta hơn cậu hai mươi hay ba mươi tuổi chứ?"
"Không lớn hơn nhiều như vậy....." Ninh Ngôn cúi đầu nói: "Mới hơn mười tuổi."
"Mười tuổi hả? Không nghĩ tới Thạch Mộc còn trẻ như vậy đã xuất bản sách. Hả? Mười tuổi!"
Đây rõ ràng là một người đàn ông! Long Bao Bao đang hưởng thụ mỹ vị phục hồi lại tinh thần, gần như sợ hãi với miếng xúc xích trên tay.
Cô đột nhiên dựa sát vào Ninh Ngôn, xác định đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt đúng là Ninh Ngôn mà cô đã quen biết ba năm.
Làm sao mà đứa bé ngoan ngoãn như thế có thể thích một người đàn ông thực sự? Còn lớn hơn mười tuổi?
Đột nhiên, Long Bao Bao chợt lóe lên tia sáng: "Cho nên bữa sáng siêu ngon này là bạn trai cậu làm cho sao?"
"Hẳn là anh ta tự mình làm....."
Dù sao cũng không tìm được nhãn hàng, lại còn vẫn nóng hổi. Ninh Ngôn đỏ mặt lắc đầu: "Không phải bạn trai! Chỉ là tôi thích anh ấy mà thôi!"
A, đều nói muốn bắt được trái tim một người trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó.
Ninh Ngôn Ngôn nhất định là bị người nam nhân nấu ăn ngon kia bắt được rồi, bây giờ còn đang xấu hổ mà.
Long Bao Bao hết sức khích lệ Ninh Ngôn: "Không phải bạn trai nhưng lại làm cho cậu bữa sáng, vậy Ngôn Ngôn, cậu phải cảm hơn anh ta thật tốt, nhớ phải khen bữa sáng anh ta làm ăn rất ngon."
"......." Ninh Ngôn sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn, "Cậu....cậu không cảm thấy tôi rất....rất gì gì sao?"
"Cái gì? Giỏi ah!" Long Bao Bao đối với hương vị xúc xích phô mai khen không dứt miệng, "Người đàn ông tốt như vậy, cậu không thích mới lạ, tôi cũng muốn thích anh ta!"
..............
Mặc dù có chỗ nào đó không đúng, nhưng Long Bao Bao nói đúng, cô sẽ nói cảm ơn với Đàm Chá.
Cả tiết học sáng linh hồn đều bay ra bên ngoài. Buổi trưa cũng không muốn đi nhà ăn.
Trong phòng học trống trải, Ninh Ngôn cuối cùng cũng thu đủ dũng khí nhưng trong nháy mắt lại nản lòng.
Cô không có số điện thoại của Đàm Chá a. Anh sẽ không làm bữa sáng này, hoàn toàn là vì mẹ và chị gái dặn dò chăm sóc mình đi?
Đang ủ rũ, Ninh Ngôn phát hiện trong túi vải ngoài bữa sáng còn có một cái hộp.
Sau khi mở ra, trông thấy một tờ giấy ghi số điện thoại và một quyển sách mà cô từng nghe nói là ấn phẩm lúc đầu mà Thạch Mộc xuất bản. Khi đó Thạch Mộc rất trẻ, ngây ngô viết chính là truyện tình yêu học đường.
Ninh Ngôn vẫn luôn muốn xem, nhưng nó đã sớm không còn xuất bản nữa nên không tìm được.
Anh ấy thực sự rất tốt.
Cho dù biết rõ không thể, biết rõ là sai, Ninh Ngôn cũng không muốn thừa nhận.
Cô bấm số.
"Đàm Chá phải không?"
"Ừm, là tôi."
Giọng nói bên kia rất trầm và khàn, giống như giọng nói lúc anh tức giận nói muốn trừng phạt cô. Lỗ tai Ninh Ngôn nóng lên, dưới thân như nhũn ra, cô vội vàng mở sách để dời lực chú ý, "Bữa sáng ăn ngon lắm, cảm ơn anh."
"Thích là tốt rồi."
Đàm Chá không nói nữa.
Nhưng nhịp tim Ninh Ngôn lại tăng nhanh. Trong sách có một bookmark hình lá phong rất đẹp, mở ra một trang thì tình cờ là cảnh nam chính ở hành lang hôn môi, sau đó hai người vào phòng vệ sinh khóa cửa lại.
'Anh vén gấu váy của cô lên, đem qυầи ɭóŧ xuyên thấy hình dâu tây cởi ra, nắm lấy sợ dây điện nhỏ kéo ra. Ngậm trứng rung cả buổi sáng, cô suýt nữa không kẹp được trứng rung nữa, xuân thủy từ huyệt khẩu chảy đầy tay anh'.
"Thích không?"
Nghe thấy tiếng thở dốc ngọt ngào bên kia, Đàm Chá thấp giọng hỏi: "Thích món quà anh tặng cho em không?"
Phía dưới quyển sách còn có một cái hộp nhỏ. Đó là một cái trứng rung không dây.
Ninh Ngôn đỏ mặt, khó nhịn được mà khép chân lại: "Ừm....thích....."
"Vậy có muốn thử một lần không? Đem vật nhỏ tự mình để vào trong." Đàm Chá từng bước hướng dẫn.
Ninh Ngôn chẳng biết đồng ý như thế nào. Cô mơ mơ màng màng mà mở hộp ra, cầm trứng rung màu hồng, giọng nói ngượng ngùng mơ hồ: "Em đi tìm một cái nhà vệ sinh không có ai. Em.....em có chuyện gì sẽ tìm anh...."
"Được, nhớ rửa sạch tay. Có chuyện gì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể."
............
Cúp điện thoại, nụ cười ôn hòa trên mặt Đàm Chá liền lập tức biến mất.
Anh trở lại phòng, cầm lấy một cái thước bản, hỏi Chúc Diệp Thư đang quỳ trước mặt: "Vẫn còn hai mươi roi? Ah, chị gái thay Cháu cầu tình vẫn còn mười roi."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng làm Chúc Diệp Thư dựng tóc gáy. Trên người như bị dao nhỏ cắt qua đau buốt, cậu không dám cứng đầu nữa, khẽ cầu xin: "Cậu, Cháu đau đến muốn vào bệnh viện rồi."
Nhưng Chúc Diệp Thư dám chống đối Đàm Chá người dùng gia pháp trách phạt cậu, chỉ đành phải nhắm lại vẻ mặt như một tráng sĩ.
"Cháu vẫn cảm thấy mình oan ức sao? Còn không muốn nhận lỗi?"
Đàm Chá cũng không để lại chút tình cảm nào đối với Cháu nɠɵạı trai, cây roi màu đen phát ra tiếng đôm đốp khiến người ta sợ hãi, "Cháu có biết là vì Cháu nhất thời ham chơi, mà cô gái nhỏ kia thiếu chút nữa sụp đổ mất không?"