“Em không ngốc, là do tôi không đưa cho em chất bôi trơn.”
Đàm Chá cảm thấy vô cùng đau lòng và tự trách bản thân. Anh nhớ rõ dáng vẻ khát khao lại chờ mong của Ninh Ngôn khi nhìn mình, cũng nhớ rõ cơ thể trơn bóng nhiều nước của cô.
Chỉ cần anh ở bên cạnh cô, cô sẽ không nhịn được vui vẻ, như chú nai con nhảy nhót.
Chỉ cần anh nói chuyện phả hơi thở vào tai cô, vành tai cô sẽ nóng bừng và đỏ lên, cơ thể cũng sẽ mềm nhũn trong lòng anh. Bàn tay nhỏ mềm mại túm lấy góc áo anh, thì thầm với anh rằng nơi đó của cô ướt đẫm thật là khó chịu.
Nhưng bây giờ cô chỉ mới mười tám, vẫn còn là một cô gái nhỏ mỗi khi nhìn lén anh đều sẽ đỏ mặt cúi đầu.
Vẫn còn chưa phải là Ninh Ngôn của anh, vào lúc anh hai bàn tay trắng sắp từ giã cõi đời, cô mặc kệ mọi người phản đối cũng muốn ở bên anh, mỗi ngày ở bên giường anh nói cả trăm lần rằng em yêu anh.
Nhưng anh không thể đợi thêm được nữa.
Đàm Chá hạ thấp giọng, giọng nói trầm thấp thuần hậu từ tính dù xuyên qua loa điện thoại cũng đủ khiến cô gái nhỏ ý loạn tình mê: “Ngoan, từ từ thôi, tôi sẽ dạy em.”
“Vâng ạ.”
Nghe thấy anh sẽ dạy mình, tâm tư hỗn loạn của cô trở thành bãi nước xuân, lan ra từng vòng gợn sóng. Ninh Ngôn cắn môi dưới, nhận ra hình như cô hơi ướt rồi.
Khuôn mặt cũng rất nóng.
“Duỗi tay ra sờ ŧıểυ huyệt của em giống như tôi sờ em vậy.” Đàm Chá thấp giọng hướng dẫn: “Theo môi âʍ ɦộ mềm mại của em đẩy lên trên, tìm được âm đế chưa?”
“ŧıểυ âm đế của em rất mẫn cảm, nó hơi tròn tròn trông như hạt ngọc vậy. Nhẹ nhàng chạm vào nó, giống anh đang chạm vào em vậy, dùng đầu ngón tay ấn xuống, từ từ chà xát.”
Dù cách điện thoại nhưng cứ như thể ngón tay thon dài lành lạnh của Đàm Chá đang vuốt ve xoa nắn dưới thân cô vậy.
Cục thịt trong tay càng ngày càng cứng, chỉ chạm nhẹ vào thôi đã sướиɠ không chịu nổi, Ninh Ngôn thấp giọng rêи ɾỉ, vì không nhìn thấy Đàm Chá nên lá gan của cô cũng lớn hơn nhiều: “Đàm Chá, âm đế của em tê quá, bị sờ sướиɠ quá đi. Hức hức, nó cứng rồi.”
“Giống như khi anh đâm em vậy, ŧıểυ huyệt chảy nước miếng đầm đìa, huyệt thịt cũng lúc khép lúc mở, muốn được đâm sao?”
Ninh Ngôn xấu hổ vô cùng, cô sờ vào miệng huyệt nước nôi tràn lan của mình. Miệng huyệt nhỏ như vậy, hẹp như vậy, rõ ràng hôm qua mới bị anh hung hăng đùa bỡn thọc vào rút ra, bị dươиɠ ѵậŧ thô to cắm vào đến căng ra, hiện giờ vẫn còn hơi sưng.
Nhưng thật sự đúng như lời Đàm Chá nói, huyệt thịt run rẩy lúc khép lúc mở, như muốn nuốt ngón tay của cô vào trong.
“Bị cắm vào rồi, ŧıểυ huyệt của em bị cắm vào rồi.” Ninh Ngôn vô sự tự thông ngón tay bắt đầu thọc vào rút ra, nghe thấy tiếng nước phụt phụt trong huyệt khiến cô cảm thấy y như Đàm Chá đang dùng ngón tay cắm vào trong cô vậy.
Cô nhớ rõ, khi Đàm Chá làm cô thì gọi là chỉ gian. Nhưng hiện tại… Cô thực sự đã thủ dâm trong khi nói chuyện với Đàm Chá.
“Có phải lúc cắm vào nước chảy ra nhiều lắm không? Hử? Dâm huyệt chảy ra đều là nước dâm.”
“Phải ạ, thật nhiều nước dâm, chảy ra ngoài rồi ô…”
Đàm Chá bình ổn hô hấp, ra lệnh: “Bây giờ thì nhét trứng rung vào trong dâm huyệt chảy nước đi nào.”
Ninh Ngôn mặt đỏ tai hồng, lời nói của Đàm Chá không làm cô cảm thấy khó chịu, mà ngược lại còn cảm thấy cực kì hưng phấn.
Trứng rung dính đầy nước dâm của cô khiến nó trơn trượt, ngay lúc cô nhét vào, huyệt thịt đói khát cắn chặt trứng rung hút vào bên trong.
Hai chân Ninh Ngôn mềm nhũn, run rẩy phun ra một dòng nước.
“Hu hu.” Hốc mắt cô đỏ bừng gọi anh, “Đàm Chá… Em…”
“Chơi đến lên đỉnh rồi?” Đàm Chá cười khẽ một tiếng, “Xem ra Ngôn Ngôn rất thích món quà tôi tặng.”