Giọng nói khàn khàn không thể che giấu được. Đi qua sóng điện thoại truyền đi, dường như phủ một tầng hơi nước, mệt mỏi vô cùng.
“Anh đang ở cùng với Ninh Ngôn? Bây giờ đang ở đâu?”
Ninh Man nhận thấy rằng giọng nói này không có vẻ lạnh lùng như trong buổi xem mắt. Cô chỉ coi đó là biểu hiện thân mật giữa hai người khi nói chuyện qua điện thoại, “Em gái em không nghe lời bỏ nhà đi, làm phiền anh rồi.”
“Không sao đâu. Thư viện cách Gia Đại rất gần, chúng tôi đang ở trong ký túc xá, em ấy đang ăn tối, rất ngoan.”
Có bé nhỏ dưới thân vừa cao trào chưa dứt. Thân thể biến màu hồng vừa thơm vừa mềm, Đàm Chá thật sự rất muốn ăn một phát nuốt cô vào bụng.
dươиɠ ѵậŧ trong ŧıểυ huyệt lần nữa cương cứng, Ninh Ngôn kinh hãi trừng mắt nhìn Đàm Chá, đôi mắt ươn ướt trông thật đáng thương, nhìn anh lắc đầu xin tha.
Nghe nói là ở ký túc xá, Ninh Man ở đầu bên kia điện thoại không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nghĩ có lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi, Đàm Chá làm sao có thể có chuyện gì với Ninh Ngôn chứ? Chẳng qua là tình cờ bắt gặp, xem trên quan hệ của cô mà chăm sóc một chút.
Nghĩ đến Đàm Chá là đang suy nghĩ thay cô, Ninh Man không khỏi cao hứng nói: “Em có thể nói vài câu với em ấy không? Gọi điện cho em ấy nhưng không nghe máy.”
“Được.”
Chậm rãi đâm vào cô bé nhỏ dưới thân, Đàm Chá đưa điện thoại lại gần Ninh Ngôn.
Quả nhiên ŧıểυ huyệt lại cắn chặt anh ta sướиɠ như tiên. Đàm Chá chỉ có thể véo vào vυ" cô để khiến cô đau, nhắc cô thả lỏng.
“Chị.” Ninh Ngôn bất đắc dĩ mở miệng.
Ninh Man chửi tới tấp, “Ninh ngôn chị nói em biết, em nên yên thân ngoan ngoãn một chút, nghe lời Đàm Chá, đừng gây thêm phiền phức cho anh ta! Không có ai suốt ngày chiều em với vẻ ngu ngơ đó đâu!”
“Ừm…”
Vốn dĩ không nghe lọt tai. Ninh Ngôn chỉ biết dươиɠ ѵậŧ của Đàm Chá đang lạm loạn bên trong ŧıểυ huyệt của cô, tốc độ rất chậm, tiếng nước nhẹ không nghe thấy, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng biên độ chuyển động cắm đút của anh, chiếc quy đầu tròn trịa và gân xanh nổi lên, thịt mềm bị đâm tới vừa sướиɠ vừa ngứa ngáy. Cô lại sắp tiết ra nữa rồi.
“Ninh Ngôn? Em ăn gi vậy?”
“Em, em đang ăn xúc xích!”
Trả lời một cách bối rối, ngay khi vừa nói xong, liền bị Đàm Chá đâm mạnh một phát.
Người đàn ông trên người đang nhướng mày thú vị nhìn cô. Cố ý lấy chiếc dươиɠ ѵậŧ to rút ra, ŧıểυ huyệt không được ăn gậy thịt đói tới ứa nước ra, gậy cương cứng mới chịu từ từ chậm rãi cọ sát cửa huyệt rồi cắm vào trong.
Nó đắp đầy bên trong ŧıểυ huyệt cô, môi thịt đỏ mọng, bụng dưới hơi nhô lên.
Tuy nhiên dám ví von chiếc gậy thịt cướng cứng của anh như chiếc xúc xích nhỏ, Đàm Chá thật muốn đâm chết cô.
“Xúc xích?”
Ninh Man nghi hoặc. Thứ này không phù hợp với thân phận của Đàm Chá, nhưng bên ngoài kia đang mưa to, sấm chớp ầm ầm, không ăn mì gói thì còn có thể ăn gì nữa?
“Tóm lại em phải ngoan, nếu không sau khi trở về chị nhất định sẽ đánh em một trận no đòn.”
“Hu hu hu. Hu hu….”
Ninh Ngôn khóc rất tủi thân.
Đàm Chá đã trừng phạt cô bằng cách trêu chọc ŧıểυ huyệt cô. Gậy thịt đỏ sẫm đút mạnh vào bên trong ŧıểυ huyệt, cùng với ŧıểυ huyệt đang co rút bởi cao trào mà nhấp thật mạnh bạo, nếu không phải tiếng khóc cô đủ lớn, những cái vỗ phập phập và tiếng dập nước của bên trong huyệt sớm đã bị phát hiện.
“Khóc khóc khóc chỉ biết khóc!” Ninh Man tức tới nghiến răng, cô chưa từng qua đêm với Đàm Chá, tuy nhiên lại để Ninh Ngôn được hời. “Tại sao chị lại có cô em vô dụng như em chứ? Chị còn chưa đánh em mà đã giống như đang ăn hiếp em rồi! Em định méc lẻo với ai?”
“Em xin lỗi, em xin lỗi, hu hu hu hu…xin lỗi…”
Rõ ràng là đang nói chuyện điện thoại với chị gái, nhưng lại bị anh rể tương lai đâm tới cao trào.
Đàm Chá đột nhiên dừng lại, quy đầu đang chạm vào hoa tâm, đang được chiếc thịt mềm mυ"ŧ nút, anh hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
“A, không có. Em gái em từ nhỏ đã là một đứa mít ướt, thật ngại quá để anh xem trò cười rồi.”
“Tôi là một giáo viên và tôi rất giỏi trong việc an ủi học sinh. Đừng lo lắng, ngủ một giấc là ổn cả, ngày mai tôi sẽ đưa em ấy đến trường.”
Ninh Man vội trả lời phụ theo: “Đúng vậy, tính trẻ con, ngủ một giấc là ổn.”
Điện thoại cúp máy.
“Anh đi ra!”
Cao trào tới nổi gần như đuối sức, Ninh Ngôn nói chuyện nhẹ nhàng quyến rũ, dùng hai tay nhỏ nhắn không chút sức đẩy bụng dưới của Đàm Chá.
“Hừ, em vừa rồi không phải hứa với chị gái em, nghe lời tôi, không làm tôi tức giận sao?”
Đàm Chá nắn bóp núm vυ" đỏ hỏn của cô, cô bé nhỏ nhắn hét thất thanh, cơ thể ưỡn lên thật bắt mắt và ngon lành. Hai tay anh sờ soạng vυ" cô, thân dưới không ngừng cắm đút, “Hơn nữa, xúc xích còn chưa ăn hết thì đã muốn ngủ sao? Nhìn đi, ŧıểυ huyệt của em nó đang ăn ngon lành biết mấy?”
“Em không có ăn xúc xích...”
Ninh Ngôn cứ thế ư ư a a mà rêи ɾỉ, đầu óc mê muội, sướиɠ như không thể chịu được, “Ăn không vào gậy thịt nữa, không ăn nữa, không ăn nó nữa......”
“Vậy em muốn ăn gì? Sữa bò?”
Vuốt ve cái bụng nhỏ của cô, Đàm Chá tràn đầy hứng thú: “Ngoan, anh sẽ đút cho em ăn.”
“Đi tắm.” Ninh Ngôn không còn chút sức lực nào, “Em muốn đi tắm.”
“Bế em đi?”
Đàm Chá ngồi trên giường, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. Ninh Ngôn nhận thấy rằng lưỡi thịt dưới háng anh vẫn thẳng đứng.
“Không.” Nghĩ đến chuyệnn hoan ái trong phòng tắm, chân liền mềm nhũn. Cô không muốn vào trong làm lần nữa, “Em, em như vậy là ổn. Chỉ cần anh lau cho em là được.”
Woo, anh chàng tồi tệ này.
Người nhìn trông có vẻ lạnh lùng và cấm dục, tại sao trên giường lại mạnh bạo như vậy? Anh ấy rốt cuộc dồn nén bao lâu cơ chứ?
Tuy nhiên đâm cô ngay cả khi nói chuyện điện thoại với chị cô ...
Chị gái chắc hẳn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người đàn ông mà cô ta thích lấy lòng lại thực sự làm chuyện thân mật nhất với cô em gái mà cô ta khinh thường ở đầu dây bên kia.
“Ngôn Ngôn, em đang nghĩ gì vậy?”
Sau khi lau xong người cho cô, anh lại đi tắm từ phòng tắm đi ra. Đàm Chá phát hiện Ninh Ngôn vẫn chưa ngủ.
Điều này không nên. Anh đã thấy vẻ quyến rũ cuốn hút người của cô khi cô cao trào, và anh cũng đã nhìn thấy quá nhiều dáng vẻ khuôn mặt buồn ngủ và mệt mỏi của cô nằm trong vòng tay anh thì thầm.
Tuy rằng cô gái nhỏ của anh lúc này mới mười tám tuổi, là cái tuổi thanh xuân đầy sức sống hoạt bát, nhưng thật ra anh cũng làm rất mạnh bạo đó chứ.
“Tại sao anh kêu em là Ngôn Ngôn?”
Ninh Ngôn trong lòng chua xót, cô cố gắng lấy tinh thần hỏi: “Sao anh biết biệt danh của em? Chị hay mẹ nói cho anh biết?”
Chỉ có người bà nɠɵạı yêu thương cô từ nhỏ mới yêu thương gọi cô Ngôn Ngôn.
Tại sao anh ta lại kêu quen miệng như thế, lại dịu dàng thế kia? Cô sẽ không rời bỏ được đó.
“Không thích?”
Đàm Chá nằm vào trong chăn ôm cô gái nhỏ vào lòng, “Ngôn Ngôn, em nên ngủ đi. Nếu không, ngày mai em dậy không nổi sẽ đi muộn đó.”
Woo, tại sao lại nói điều hiển nhiên như vậy.
Giống như……
Ninh Ngôn từ từ nhắm mắt lại.
Cứ như thể ... như thể anh đã sống với cô rất lâu, rất lâu, lúc trước kia bây giờ và về sau lâu như thế, như thể anh đã ở bên cạnh cô suốt thời gian qua.
Thật là kỳ lạ.
Nó giống như một bài toán khó không giải được, làm sao giải làm sao làm đều không có câu trả lời.
Chà, sách bài tập ... Ninh Ngôn mê man ngủ thiếp đi, ngày mai còn phải đi học.