Đinh Sở quả là không thương hoa tiếc ngọc, để Mai Phù lẩm bẩm tiếng, điều này đã bị che đi bởi tiếng gõ cửa rất nhẹ bên ngoài.
Mà Mai Phù sơ sót, Đinh Sở thì nghe không sót điều gì.
Trước khi rời đi, anh véo đôi má bầu bĩnh của cô rồi bình tĩnh mở cửa.
Mai Phù chạm vào má, nơi bị ngón tay Đinh Sở véo, chỉ dừng lại trong chớp mắt nhưng cảm giác như vẫn lưu được sức lực vừa phải của anh.
Bịch.
Bịch, bịch.
Mai Phù nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Một số hình ảnh Đinh Chu trêu chọc sau khi tắm hiện lên trong đầu cô.
Nỗi khao khát không tả xiết đang khuấy động trong cơ thể cô.
"Đói bụng hả? Chảy nước miếng rồi..." Đinh Sở chỉ vào khóe môi.
Giọng nói của Đinh Sở khiến Mai Phù giật mình, cô đang nhớ lại cú sốc trước đó.
Khi cô sờ lướt qua khóe miệng thì chẳng có gì cả.
Biết mình bị lừa, cô không khỏi trừng mắt nhìn Đinh Sở.
Đinh Sở lại nhướng mày, không nói gì, sau một lúc im lặng, quay người lại cầm đĩa ăn trực tiếp đặt lên giường.
Thât ra, so với sự mỉa mai và cáu kỉnh của Đinh Sở, sự im lặng không hé răng của anh khiến Mai Phù lo lắng, khẩn trương hơn, thế nhưng từ lúc cô lựa chọn tỏ ra yếu đuối, cô đã không còn lối thoát, và cô chắc chắn rằng không nghĩ đến việc ly hôn thì đơn giản hơn.
Cô nhận lấy nước chanh từ Đinh Sở, uống vài ngụm, Anh cầm một chiếc bánh sandwich và quơ nó trước mắt cô.
Cô muốn nhận lấy thì anh lại không chịu thả ra.
Anh yêu cầu cô há cái miệng nhỏ nhắn của mình ra và cắn miếng bánh mì nướng kẹp với những lát giăm bông, phô mai và một ít rau diếp.
"Ngon không?"
"Ừm." Mai Phù đáp lại, Đinh Sở nhìn vào chỗ dấu răng cô để lại rồi cắn một miếng ở vị trí đó.
Nhai mấy miếng, Đinh Sở liếc mắt nhìn Mai Phù nói: "Có thể chấp nhận được."
Anh coi thường phẩm vị của cô.
Không phải ai cũng có cuộc sống tốt đẹp và Mai Phù có chút đa cảm về quá khứ đã qua của Trần Mai Đông.
Chàng trai nhà giàu trước mặt không thể hiểu được cảm giác đói khát của mình lúc ấy có bao nhiêu tuyệt vọng.
Việc so sánh người với nhau khiến người ta tức chết, đến mức Mai Phù giật lấy chiếc bánh sandwich mà Đinh Sở ghét bỏ và gặm lấy một cách hận thù.
Cử chỉ liều lĩnh nho nhỏ của Mai Phù khiến Đinh Sở bật cười.
Đinh Sở xoay người nằm trên giường, một mình nhìn trần nhà cười thật lâu.
Có bệnh!
Ấn tượng của cô với nội dung cuốn sách "Sủng ngươi, sủng tận trời" thì Đinh Sở không có nhiều bạn bè tốt, trơ mắt nhìn những người kia chịu chết, chính mình không dính vào độc phẩm.
Đã không phải hít thuốc phiện thì cũng là có bệnh.
Mai Phù âm thầm đánh giá Sở Đinh.
Khi Mai Phù đã no, Đinh Sở bế cô vào phòng tắm, nhìn cô đánh răng và lau sạch cái miệng đầy dầu mỡ rồi ôm cô trở lại giường.
Trong toàn bộ quá trình này, Mai Phù đã có một trải nghiệm mới, Đinh Sở không phải có hứng thú với cô mà là anh đang dành thời gian quan sát một cơ thể sống.
Sau khi tắt đèn, khi cô nằm trên giường thì tiếng cười trầm thấp của Đinh Sở truyền đến tai cô.
Cười cái rắm. Mai Phù trợn mắt trong bóng tối.
"Cô bé, em cũng sẽ trợn mắt a..."
"..." Mai Phù bắt đầu hối hận vì đã thả lỏng quá nhanh.
"Trời sinh, về đêm thì sẽ có tầm nhìn tốt hơn người bình thường, huống chi còn có chút ánh trăng mờ nhạt, cô có biết không, lúc này rất thích hợp để giết người." Cái đề tài này khiến Mai Phù rụt rụt cánh tay, Đinh Sở xiết chặt khẩu âm:" Cô bé, sợ tôi sao?"
Mai Phù không biết phải trả lời thế nào nên chỉ có thể lắc đầu.
Lần này, Mai Phù đã làm đúng mong muốn của Đinh Sở.
Đinh Sở nghiêng người, một tay đỡ đầu, đầu ngón tay còn lại lưu luyến trên cánh tay lộ ra ngoài chăn lụa của Mai Phù.
Làn da của trinh nữ mịn màng, trắng trẻo, săn chắc.
Đinh Sở nhắm mắt lại, chậm rãi hít vào.
Quả nhiên, mùi hương của cô bé đã lan tỏa trong không khí.