(Cao H) Cầu buông tha

Chương 12: Trở nên thông minh

Trước Sau

break

Chợt bóng đen bao trùm, che khuất toàn bộ ánh sáng.

Giống như ngày tận thế, hy vọng và tiền bạc không còn tác dụng gì nữa, tất cả đều là cặn bã, và tất cả những gì có thể nắm trong lòng bàn tay rộng mở là sự vô vọng và bóng tối.

Dần dần, dù chỉ là một chút không khí cũng trở thành thứ xa xỉ.

Xem ra cô không những không thể trở về thực tại mà còn chết cùng với cơ thể của Mai Phù.

Chết tiệt! Cô thực sự muốn sống a!

Dù có khốn khổ, nghèo khổ hay không hiểu được lý do xuyên qua, nhưng cô vẫn muốn sống!

Giữ lấy khoảnh khắc cùng ý chí sinh tồn cuối cùng, Mai Phù vùng vẫy bên bờ vực địa ngục.

Cuối cùng, đôi môi mềm mại của ai đó đã ngậm lấy môi cô.

Sau đó, một luồng khí oxy trong lành được thổi vào, trong đó có mùi thuốc lá.

Không khí ùa vào phổi khiến cô khó chịu ho ra mấy tiếng. Cô muốn xoay người, nhưng vai cô bị một bóng người giữ chặt, cô không thể cử động được... Mang theo sự sợ hãi, cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Đinh Sở khóe miệng phác họa ý xấu, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

“Cô bé, tôi là ai?” Đinh Sở hỏi.

Mai Phù vẫn đần độn.

"Thật sự là chấn động não?"

"Tôi? Chấn động não?" Mai Phù kinh ngạc, lại chớp mắt, Đinh Sở vẫn còn đây, mà cô vẫn còn sống.

Thật ra, không chỉ Mai Phù tỏ ra ngạc nhiên mà Đinh Sở cũng nghi hoặc, nhướng mày và nở nụ cười nửa miệng.

Đinh Sở vẫn bất động, chăm chú nhìn cô hồi lâu.

Đôi mắt anh đen như mực, nhưng lại không thấy bình tĩnh phẳng lặng như mặt hồ, mà thay vào đó là mây mù có thể gây bão bất cứ lúc nào.

Suýt chút nữa thì cô cho rằng Đinh Sở đã nhìn thấu cô không phải Mai Phù.

Sắc mặt Đinh Sở tối sầm, anh thả đôi tay đang đè lên vai cô ra, lòng bàn tay phải to lớn lên vỗ nhẹ vào má cô: "Cô bé, đau đầu à? Có choáng váng không?  hay buồn nôn?"

"Không..." Mai Phù lắc đầu, vết thương trên trán co rút lại, cơn đau rát khiến cô cứng đờ nhìn Đinh Sở đang cúi người về phía trước.

"Không sao đâu, chỉ là khâu mấy mũi thôi, vết thương khi cô té xỉu lúc trước đều đã được xử lý tốt rồi."

Đôi mắt Mai Phù mở to, cô lại có ý nghĩ muốn ngất đi.

"Cô bé của chúng ta hình như trở nên thông minh hơn rồi? Sau hai lần đụng đầu, đầu của cô quả nhiên trở nên rất tốt, có chút đáng giá." Đối với phản ứng của Mai Phù thì Đinh Sở cảm thấy hài lòng, cười một tiếng, dáng vẻ lỗ mãng đặc biệt không tim không phổi.

Nếu có thể, Mai Phù muốn tát anh ta một cái. Anh ơi, người đau không phải là anh đâu!

Tất nhiên, Mai Phù vẫn im lặng.

Đinh Sở đưa tay lấy điện thoại lên tủ đầu giường, nhấn vào đường dây nội bộ để gọi đi.

Chỉ trong chốc lát, đã có người nhấc máy, Đinh Sở nói: “Nói với bác sĩ Vương, hiện tại không có chuyện gì nghiêm trọng, bảo tài xế đưa anh ấy về trước, sau đó mang đồ ăn thức uống lên cho cô ấy.”

Nhìn trần nhà tối tăm, Mai Phù không khỏi tò mò, cô khẽ đảo mắt và cẩn thận nhìn căn phòng ngủ được trang trí chủ yếu bằng màu xám và đen.

Chắc chắn đó là phòng ngủ của Đinh Sở, giống như người của hắn, áp lực không thể giải thích được khiến người ta không thở nổi, nhưng phải thừa nhận rằng khí thế quá lớn khiến người khác không khỏi phải khuỵu gối, liền thần phục.

Đinh Sở xử lý xong cuộc điện thoại và quay sang xử lý cho Mai Phù.

Ngoài những vết thương ở đầu và chân, vóc dáng và thể lực của nguyên chủ Mai Phù quá mỏng manh. Cú ngã khiến mọi bộ phận trên cơ thể cô vô cùng đau nhức.

Cô nhíu chặt lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô miễn cưỡng ngồi dậy với sự giúp đỡ của Đinh Sở một cách cứng nhắc và lúng túng. .

Là một nhân vật không phải nam chính, Đinh Sở không có khái niệm về người đàn ông ân cần và ấm áp trong từ điển của mình, anh nắm lấy chiếc gối và nhét nó vào giữa lưng Mai Phù và đầu giường, sau đó đặt Mai Phù nằm thẳng lên gối, hắn xấu xa nói: “Cô bé, chỉ là vết thương nhẹ thôi, cô sẽ không chết đâu.”

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc