Trời tối.
Mai Phù chỉ có thể dựa vào giác quan của mình để phán đoán từng hành động của Đinh Sở.
Đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng sờ lấy làn da cô.
Điều này làm cho cô rất nhột, cô nhịn cười nghe anh nói: "Nếu không muốn để lại sẹo, mấy ngày nay đừng để vết thương dính nước."
Cô nghe vậy nhưng không đáp lại, Đinh Sở tỏ vẻ bất mãn, dùng một lực mạnh, móng tay anh cắm vào làn da mềm mại của cô, khiến cô đau đớn.
Đinh Sở lại hỏi: “Cô bé, nghe hiểu chưa?"
Cơn đau khiến Mai Phù há hốc mồm, "Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi hiểu..."
“Chậc, da mỏng và thịt mềm.” Đinh Sở khịt mũi, chui vào chăn, ôm lấy eo Mai Phù, anh trêu chọc: “Tôi cũng không ngờ đụng đầu lại xuất hiện kỳ tích, sớm biết như vậy thì hôm tân hôn, tôi để em đụng đầu vô tường, đẩy em xuống lầu mấy lần nữa."
Đinh Sở dùng giọng điệu không thể bỏ qua nói: “Nhớ kỹ, tôi không yêu phụ nữ không xứng đáng.”
Đây là lãnh thổ của người đàn ông này.
Bàn tay của Đinh Sở di chuyển trên cơ thể Mai Phù dường như đang cảnh báo cô rằng cô không có quyền từ chối.
Tuy nhiên, rõ ràng cô đang sợ hãi, vậy tại sao mỗi cái chạm vào của anh đều khơi dậy ham muốn trong lòng cô.
Trước sự ham muốn của Mai Phù, Đinh Sở nhanh chóng ngừng vuốt ve cô.
Chiếc nệm to rung chuyển, lớp vải kêu xào xạc, Đinh Sở bật lửa, trong bóng tối có vài tia sáng sáng lên.
Mai Phù kéo chăn bông ôm vào ngực, quay người lại nhìn Đinh Sở đang được chiếu sáng bởi ánh sáng mờ ảo.
Đinh Sở nheo mắt, giữa môi ngậm điếu thuốc mảnh mai. Nhìn nghiêng, nét mặt của anh không phải là đẹp trai nhất, nhưng sau khi kết hợp giữa phong cách phóng túng không bị ràng buộc bởi bối cảnh gia đình thì anh đã trở thành một người đàn ông không có gì bắt bẻ được.
Sinh ra trong miệng đã ngậm thìa bạc là sự thật.
Căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá.
Hương vị nồng đậm cay đắng, vị chát.
Rất tà ác.
Mai Phù khịt mũi.
“Khi đó em còn nhỏ, có lẽ mười ba, mười bốn tuổi…” Đinh Sở tựa hồ đang chìm trong hồi ức, im lặng suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, anh mới nói tiếp: “Mọi người đều nói có một tên ngốc không có đầu óc sống ở nhà kính của sân sau Mai gia, nhưng tất cả đều chỉ là tin đồn, chưa ai từng nhìn thấy em, tôi cũng không tin. Khi đằng trước là yến tiệc của Mai gia, tôi rời khỏi những người bạn của tôi, sau đó trèo tường, lẻn vào sân sâu, tìm tới nhà kính trong lời đồn kia.”
“Đẩy cửa phòng ra, có ánh sáng mờ ảo và hương thơm của loài hoa không biết tên. Người nép mình trong góc là kẻ ngốc em đang hái hoa và ăn hoa, và tôi biết rõ rằng việc em đang làm không phải là điều mà một người bình thường sẽ làm, nhưng tôi không muốn đi.
Tôi bắt đầu hút thuốc ở đó, em ghét mùi thuốc lá, phản đối với đôi mắt đỏ hoe, giống như một ŧıểυ tinh linh, dây của váy áo tuột khỏi vai em, Mai gia chết tiệt không cho em mặc đồ lót, bộ ngực đang phát dục của em cứ thế lộ ra..
Tôi vậy mà đối với người ngốc như em cứng rồi, em một chút cũng không hiểu, vậy mà tôi lại nắm lấy tay em đặt vào đây──”
Lúc này, Đinh Chu không chỉ nói chuyện, hắn còn cầm lấy tay của Mai Phù đặt vào giữa hai chân hắn.
Cách chiếc quần bông, Mai Phù chạm vào bộ phận sinh dục mềm oặt.