Chiếc du thuyền tư nhân lênh đênh trên mặt biển đại dương bao la, sóng nước vỗ nhẹ vào mạn tàu tạo nên những âm thanh êm dịu giữa đêm khuya. Trong căn phòng rộng lớn của khoang thuyền, không gian chìm trong ánh sáng mờ ảo, phản chiếu lên từng đường nét trên gương mặt Thẩm Dược Phi đang ngủ say.
Thẩm Dược Phi vốn chỉ giả vờ ngủ, nhưng chẳng ngờ bản thân lại ngủ thật, mà còn ngủ rất sâu. Trong vòng tay ấm áp của hắn, nhịp thở đều đặn phả lên đỉnh đầu cô, mang theo hơi thở nam tính đầy cuốn hút. Cô không biết rằng, người đàn ông bên cạnh cô cũng đang tận hưởng một giấc ngủ hiếm hoi.
Sở Lệ Thâm chưa bao giờ là người dễ ngủ. Những cơn ác mộng dai dẳng trong quá khứ khiến hắn luôn trằn trọc mỗi khi đêm xuống. Nhưng đêm nay lại khác, chỉ uống vài ly rượu, có cô ở cạnh bên, hắn lại ngủ rất sâu, không hề mơ thấy những điều đáng sợ nữa. Hắn cứ thế ôm cô vào lòng, cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, không có ý định buông lỏng.
Rạng sáng hôm sau, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, bầu trời nhuốm một màu xám nhạt, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu. Không khí trong phòng vẫn còn vương hơi ấm, nhưng không gian yên tĩnh ấy nhanh chóng bị phá vỡ.
Sở Lệ Thâm bất ngờ mở mắt, ánh nhìn thâm trầm rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn say giấc của cô. Không một chút do dự, hắn đưa tay nắm lấy hai bên cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô ngồi bật dậy.
"A—!" - Thẩm Dược Phi kêu lên, ánh mắt mơ màng, ngơ ngác nhìn hắn như thể chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đầu tóc rối bù, cả người còn lười biếng quấn trong chăn ấm.
Cô cau mày, giọng nói có chút lè nhè: "Chú bị điên sao? Sao lại kéo tôi dậy như vậy chứ?"
Sở Lệ Thâm khoanh tay nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm sâu lướt qua mái tóc rối tung của cô mà bật cười. Ngón tay thon dài đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa như trêu chọc.
"Chậc... Nhìn bộ dạng này của cô thật buồn cười." Hắn cười khẽ, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú. "Chuẩn bị đi, thuyền sắp cập bến cảng Phantom rồi."
Cô nghe vậy, lập tức tỉnh táo hẳn. Trái tim chợt siết lại, cảm giác bất an dâng trào. Cảng Phantom... nơi này chính là nơi cô đã từng sinh sống một thời gian dài.
…
Tại cảng biển Phantom, không khí buổi sáng mát mẻ hòa quyện cùng mùi vị của biển cả. Thẩm Dược Phi vừa bước xuống bậc thang, còn chưa kịp đứng vững đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo áp sát vào cổ. Một cánh tay rắn chắc, cầm theo con dao sắc nhọn lướt qua cổ của cô. Cô khẽ giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai.
"Về tới tổ chức thì nhắn tin cho tôi biết. Nếu cô tự ý hành động và ra ngoài khi chưa có sự cho phép của tôi... đừng trách tôi xử lý cô."
Giọng hắn không lớn nhưng lại mang theo một sức ép cực lớn. Thẩm Dược Phi không lên tiếng, chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh.
"Tôi hiểu rồi." Cô đáp, ánh mắt mang theo tia thách thức.
Sở Lệ Thâm nhìn cô chằm chằm, như muốn khắc ghi từng biểu cảm nhỏ bé của cô vào trong tâm trí. Sau cùng, hắn buông tay, thu dao lại rồi quay người rời đi. Dục Ngang Khuynh đã đợi sẵn ở xe, thấy hắn bước đến liền nhanh chóng mở cửa.
"Thưa ngài, đại sứ quán vẫn đang đợi." Dục Ngang Khuynh nói.
"Ừ." Hắn gật đầu, không nhìn lại phía sau.
Thẩm Dược Phi nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, trái tim khẽ rung lên một nhịp lạ lẫm. Cô phồng má chu môi, có chút tức giận nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, nhanh chóng bước lên xe do người của tổ chức đưa đến.
Chiếc xe lướt đi trên con đường dài, hai bên là những hình ảnh quán xá quen thuộc. Đôi mắt của cô đảo nhìn liên tục ra bên ngoài cửa sổ của xe ô tô. Mọi thứ nơi đây vẫn như cũ, không hề thay đổi. Chỉ có điều... những người từng gắn bó với cô đã không còn ở đây nữa.
Về đến tổ chức, điều đầu tiên khiến cô bất ngờ chính là sự hoành tráng của nơi này. Ẩn mình trong một khu rừng rộng lớn, nơi này chẳng khác gì một pháo đài được bảo vệ nghiêm ngặt.
Người quản lý dẫn cô đến một căn phòng siêu rộng, nội thất tinh tế đến từng chi tiết. Ban công phía trước phòng trải dài, được bao quanh bởi những dàn hoa dây leo xanh mướt, tựa như một khu vườn bí mật.
Thẩm Dược Phi bước đến ban công, đôi mắt lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh rừng cây bạt ngàn trước mặt. Không khí trong lành mang theo hương thơm dịu nhẹ của thiên nhiên khiến lòng cô cảm thấy thoải mái.
Bỗng nhiên, có tiếng đẩy cửa phía sau. Người làm bước vào, đẩy theo hành lý của cô. Thẩm Dược Phi quay lại, ánh mắt có chút tò mò.
"Đây là phòng to nhất ở đây sao?" Cô hỏi.
Người làm mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Vâng, đây là phòng to nhất rồi ạ."
Cô chớp mắt, ngập ngừng một chút rồi hỏi tiếp: "Vậy... phòng của chú Sở ở đâu?"
Người làm thoáng sững lại, sau đó đáp với vẻ cung kính: "Ngài ấy không có phòng riêng, thường làm việc tại thư phòng và ngủ luôn ở đó."
Thẩm Dược Phi nghe vậy, ánh mắt lóe lên tia suy tư. Người đàn ông ấy... quả nhiên không bao giờ làm cô thất vọng, hắn luôn có lối đi khác người nhất, cả kể việc nơi hắn nghỉ ngơi cũng vật. Cô khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
…
Sau khi người làm rời đi, Thẩm Dược Phi lấy điện thoại từ trong túi xách, ánh mắt lướt qua màn hình, nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn giữa cô và hắn. Cô ngập ngừng một lúc, không biết nên báo cáo thế nào, rồi quyết định giơ máy lên, chụp một bức ảnh ngoài ban công, gửi thẳng cho hắn mà chẳng thèm kèm theo lời nhắn nào.
Xong xuôi, cô vứt điện thoại lên giường, thả lỏng cơ thể, chậm rãi cởi bỏ quần áo. Rồi vội đi đến phòng tắm bên trong phòng. Hôm nay, cô chỉ muốn được tắm rửa sạch sẽ, rồi ngủ một giấc thật sâu.
Tại đại sứ quán.
Trong phòng họp, bầu không khí trầm mặc và nghiêm túc. Sở Lệ Thâm ngồi đối diện với lãnh đạo của đại sứ quán, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao, trầm ổn lắng nghe từng lời nói.
Giữa lúc cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp diễn, điện thoại trong túi quần tây của hắn rung nhẹ. Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó lặng lẽ cầm điện thoại lên kiểm tra.
Một tin nhắn mới được gửi đến.
Khi mở ra, hắn liền thấy bức ảnh cô vừa gửi, khung cảnh ngoài ban công phủ đầy những hàng cây trọc trời xanh thẳm, tán cây xanh mướt phía xa hòa quyện vào ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm.
Hắn nhếch môi cười nhạt. Một nụ cười vô thức, không mang ý cợt nhả, cũng chẳng hẳn là vui vẻ, mà giống như đang hài lòng vì cô rất biết nghe lời.
Ngay sau đó, hắn đưa tay lên che miệng, cố gắng giấu đi biểu cảm nơi khóe môi. Nhưng Dục Ngang Khuynh ngồi bên cạnh lại nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
"Chuyện gì vậy?"
Sở Lệ Thâm không đáp, chỉ cất điện thoại vào túi, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
"Không có gì."
Dù vậy, trong lòng hắn, vẫn còn vương chút cảm giác thích thú không tên.