Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của quầy bar mini trên sân thượng du thuyền, gió biển thổi nhè nhẹ, mang theo hơi ẩm của nước và mùi hương thoang thoảng của rượu Rum. Sóng vỗ nhẹ vào thân tàu, tạo thành một bản hòa âm trầm thấp cùng tiếng nhạc jazz du dương.
Sở Lệ Thâm ngồi dựa vào ghế, đôi chân dài bắt chéo, cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng qua eo của Thẩm Dược Phi, giữ cô ngồi gọn trong lòng mình. Từ đầu đến cuối, cô chẳng hề phản kháng, nhưng cũng không hề tỏ ra ngoan ngoãn phục tùng, chỉ lẳng lặng để mặc hắn ôm như thế.
Hắn nhấc ly rượu trên bàn, nhẹ nhàng lắc nhẹ, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh theo nhịp điệu của cổ tay hắn.
"Lại uống?" - Cô nghiêng đầu nhìn hắn, nhíu mày khi thấy hắn đã uống gần hết chai rượu mạnh.
Sở Lệ Thâm hờ hững cong môi, không trả lời, chỉ đưa ly rượu lên môi, uống một hơi cạn sạch. Hắn uống hết ly này đến ly khác, động tác tuy ung dung nhưng ẩn chứa sự cố chấp đầy nguy hiểm, như thể muốn dùng cơn say để trói buộc bản thân lại.
"Chú Sở, đừng uống nữa." - Cô thấp giọng nói, đưa tay muốn giật lấy ly rượu trong tay hắn, nhưng chưa kịp chạm vào thì hắn đã nhanh chóng xoay cổ tay, giữ chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, áp vào ngực mình.
"Nồi yên đi." - Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút khàn khàn do tác động của rượu.
Thẩm Dược Phi im lặng một lúc, ánh mắt đượm vẻ khó hiểu. Hắn say thật sao?
Nhìn dáng vẻ có phần lơ đãng, vô hại của hắn, cô thở dài một hơi, cúi xuống muốn dìu hắn đứng dậy. "Được rồi, muộn lắm rồi, về phòng nghỉ đi."
Nhưng Sở Lệ Thâm lại không hề hợp tác. Vừa đứng dậy, hắn liền thuận thế đè cả cơ thể cao lớn lên người cô.
"Chú..." - Cô chưa kịp nói xong, hắn đã lập tức dựa sát vào cổ cô, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt nhạy cảm.
"Ưm ~ ồn ào quá." Hắn khẽ rêи ɾỉ, giọng nói kéo dài đầy mê hoặc.
Thẩm Dược Phi khẽ nhíu mày, cố gắng đỡ lấy cơ thể cao lớn nặng trịch của hắn, từng bước chậm rãi dìu hắn về phía phòng ngủ. Nhưng khi đến nơi, cô mới phát hiện cửa phòng đã bị khóa.
Cô lay người hắn, nghi hoặc hỏi: "Chú Sở, sao phòng chú lại bị khóa rồi? Chìa khóa đâu?"
Sở Lệ Thâm vờ như không nghe thấy, chỉ càng ôm chặt lấy cô hơn, cúi đầu vùi vào cổ cô, khẽ cười nhẹ: "Không biết..."
"Chú giấu chìa khóa rồi đúng không?" - Cô thở dài, không khỏi nghi ngờ hắn cố ý bày trò.
Nhưng hắn chẳng trả lời, chỉ lười biếng siết chặt vòng tay, cả người gần như treo trên người cô.
Không còn cách nào khác, cô đành đứng giữa hành lang, cố gọi Dục Ngang Khuynh đến giúp. Nhưng chẳng biết là vô tình hay cố ý, cậu ta hoàn toàn không nghe thấy, để mặc cô vật lộn với người đàn ông say khướt này.
Cơ thể hắn càng lúc càng trĩu nặng, như thể muốn kéo cô ngã xuống cùng hắn. Cô bực bội: "Sở Lệ Thâm, chú đừng giả bộ nữa..."
Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng cười trầm thấp đầy ẩn ý.
Cuối cùng, cô đành bất lực dìu hắn về phòng mình.
Mà Sở Lệ Thâm, từ đầu đến cuối, đều mang theo một nụ cười đầy thỏa mãn…
…
Sau khi dìu Sở Lệ Thâm vào phòng, Thẩm Dược Phi đứng nhìn hắn nằm trên giường, hơi thở nồng mùi rượu, gương mặt tuấn tú vốn lạnh lùng nay lại phảng phất chút vô hại vì cơn say. Trong đầu cô bất giác lóe lên một suy nghĩ: “Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, chẳng phải mình muốn trả thù cho ngài De Rossi sao? Chỉ cần một nhát dao, mọi chuyện sẽ kết thúc...”
Nhưng ngay khi cô còn đang suy tính, thì một lực kéo bất ngờ mạnh mẽ từ giường khiến cô mất thăng bằng. Cả người cô ngã nhào xuống nệm, lưng áp chặt vào lồng ngực nóng rực của hắn.
Hơi thở ấm áp của Sở Lệ Thâm phả bên tai, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Nếu muốn giết tôi, thì đây không phải là lúc đâu, Thẩm Dược Phi."
Cô cứng đờ người, đôi mắt trừng lớn vì kinh ngạc. Hắn sao lại biết? Đó rõ ràng chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô thôi cơ mà! Cô nuốt khan, tính mở miệng phản bác, nhưng chưa kịp nói gì, Sở Lệ Thâm đã kéo cô lại gần hơn, khiến cơ thể cô càng bị vùi sâu vào lòng hắn hơn.
“Tôi ghi nhớ mùi hương trên người cô rồi.” Hắn cúi đầu, giọng nói khàn đặc vì men rượu thì thầm ngay sát tai cô, mang theo một cảm giác chiếm hữu đến đáng sợ. Hắn hít sâu, tựa như muốn khắc ghi hương thơm dịu nhẹ của cô vào trong tiềm thức.
Bàn tay thon dài luồn qua lớp váy cô đang mặc, động tác rất chuyên nghiệp, như thể đã quá quen với cơ thể của cô, cố định ngay eo của cô, như thể muốn giữ cô lại, không cho cô có cơ hội trốn thoát. Cô căng người, cố gắng đẩy hắn ra nhưng bất lực. Hắn khỏe hơn cô gấp mấy lần, dù có say đến đâu, Sở Lệ Thâm vẫn như một con sói săn nhắm trúng con mồi, một khi đã khóa chặt thì sẽ không bao giờ buông lỏng.
“Sở Lệ Thâm, buông ra.” Cô nghiến răng nói nhỏ, giọng điệu không chút dao động nhưng bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm.
Hắn không trả lời, chỉ khẽ cười một tiếng, hơi thở có phần gấp gáp, đôi mắt mơ màng nhưng không hề có dấu hiệu của một kẻ say rượu bình thường. Thẩm Dược Phi bất giác nhận ra điều gì đó, trái tim cô bỗng đập mạnh trong lồng ngực.
“Chú giả vờ say?”
Sở Lệ Thâm không phủ nhận, chỉ lười biếng lên tiếng: "Nếu tôi không giả vờ, làm sao có thể kéo cô vào phòng tôi? Làm sao có thể để cô ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi như thế này?"
Cô giật mình, định vùng dậy nhưng lại bị hắn siết chặt hơn. Gương mặt đẹp trai cúi sát xuống, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng cô.
"Thẩm Dược Phi, bây giờ cô đã nắm rõ quy tắc trò chơi của tôi chưa?"
…
Thẩm Dược Phi không hiểu trò chơi mà Sở Lệ Thâm đang nhắc đến, trong lòng có chút bất an. Cô cau mày, cảm giác như thân phận đã bị bại lộ, liền lạnh giọng hỏi hắn: "Nếu chú đã biết tôi là ai, tại sao không trực tiếp xử lý tôi? Chú muốn chơi trò gì với tôi chứ?"
Giọng nói của cô có chút run nhẹ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô nhìn về hướng vô định, chờ một câu trả lời dứt khoát. Nhưng Sở Lệ Thâm lại không vội vã phản ứng, hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, như thể câu hỏi của cô không đáng bận tâm. Ánh mắt hắn sâu thẳm như một màn đêm vô tận, vừa ôn nhu lại vừa nguy hiểm.
Không để cuộc trò chuyện kết thúc như thế, hắn đột nhiên dùng lực kéo cô xoay người lại, khiến cô đối diện trực tiếp với hắn, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả nhẹ trên làn da mình. Khoảnh khắc đó, trái tim cô bỗng dưng lỡ mất một nhịp.
Sở Lệ Thâm nghiêng đầu, ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp nhưng đầy cuốn hút vang lên: "Tôi nên gọi cô là Thẩm Dược Phi... hay Hoa Nhiễm Nghiêng đây?"
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô. Đôi mắt cô trợn to đầy kinh ngạc, nhưng ngay lập tức, cô che giấu cảm xúc bằng cách chớp mắt nhẹ vài cái, sau đó gục đầu vào lòng ngực hắn, giả vờ như đã thiếp đi.
Hắn cảm nhận được từng hơi thở phập phồng của cô, rõ ràng là đang cố tỏ ra bình thản nhưng lại không thể che giấu nhịp tim dồn dập. Sở Lệ Thâm không vạch trần cô, hắn chỉ bật cười khẽ, ánh mắt mang theo chút cưng chiều. Hắn đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng vén những lọn tóc mềm mại của cô sang một bên.
Không muốn khiến cô sợ hãi thêm, hắn không tiếp tục tra hỏi nữa. Chỉ đơn giản là kéo nhẹ hai bên dây áo của cô xuống, ôm cô chặt vào lòng, hơi thở trở nên đều đặn hơn.
Trong khoang thuyền yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt phản chiếu lên gương mặt điển trai của hắn. Cánh tay rắn chắc của hắn bao bọc lấy cô, như thể muốn nhốt cô trong vòng tay của mình, không để cô trốn thoát.
Đêm đó, trước khi con thuyền cập bến thành Rome, Sở Lệ Thâm ôm cô ngủ một giấc thật sâu, như thể cả thế giới chỉ còn lại người con gái trong lòng hắn.