[CAO H] Cạm Bẫy Thù Hận Hóa Yêu Thương (P1)

Chương 18

Trước Sau

break

Sau khi tắm xong, Thẩm Dược Phi bước ra khỏi phòng tắm, làn da trắng ngần ửng hồng vì hơi nước, từng giọt nước từ mái tóc ướt sũng men theo những đường cong mềm mại chảy xuống xương quai xanh rồi trượt dọc xuống bờ ngực căng tràn. Đôi chân dài thon gọn bước chậm rãi trên sàn gỗ lạnh lẽo, thân hình nõn nà không một mảnh vải che đậy, tỏa ra một vẻ quyến rũ chết người giữa ánh đèn mờ ảo của căn phòng xa hoa.

Cô đi đến bên mép giường, cầm lấy điện thoại lên kiểm tra, nhưng màn hình hiển thị trống trơn. Không có tin nhắn hồi âm nào từ hắn. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia thâm sâu khó đoán. "Đúng là cái tên khó lường..." Cô thầm nghĩ, rồi tiện tay vứt điện thoại lên giường.

Cả cơ thể mềm mại ngã xuống chiếc nệm êm ái, cô nằm dài, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà với những họa tiết cổ điển mang đậm nét kiến trúc Ý. Một cơn gió nhẹ từ ban công thổi vào, vờn qua làn da mịn màng, khiến cô có chút tỉnh táo hơn. Trong đầu, cô bắt đầu toan tính một kế hoạch mạo hiểm.

Lần vận chuyển kiện hàng này nhất định phải thất bại. Dù có nguy hiểm đến tính mạng, cô cũng phải tìm cách làm nó thất bại. Nếu không thể phá hoại kiện hàng lần này thành công. Chỉ cần Sở Tổng bị đặt vào tình thế hỗn loạn, hắn nhất định sẽ mất đi sự kiểm soát trong chốc lát, và đó sẽ là cơ hội để cô hành động.

Ngón tay thon dài vén nhẹ những lọn tóc rối sang một bên, sau đó dần chìm vào giấc ngủ. 

Thời gian thoáng trôi qua, Sở Lệ Thâm và Dục Ngang Khuynh cũng từ đại sứ quán trở về, sau khi hoàn tất các thủ tục chào hỏi và làm giấy tờ cho phép vận chuyển kiện hàng.

Khi hắn trở về, hàng loạt người làm trong dinh thự đứng xếp hàng dọc hai bên lối đi, đồng loạt cúi đầu cung kính đón chào: "Chào ngài, chào mừng ngài đã trở về."

Sở Lệ Thâm liếc mắt nhìn thoáng qua căn dinh thự xa hoa, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu lên sàn đá cẩm thạch càng tôn thêm vẻ tráng lệ. Hắn nhàn nhạt cất giọng hỏi: "Vật nhỏ đâu?"

Người làm thoáng sững lại, không hiểu "vật nhỏ" mà hắn nói đến là gì, liền cẩn trọng hỏi lại: "Vật nhỏ mà ngài nói đến là…?"

Sở Lệ Thâm khẽ nheo mắt, giọng nói trầm thấp mang theo chút nguy hiểm: "Thẩm Dược Phi đâu?"

"Dạ thưa ngài, cô ấy hiện đang trong phòng lớn." - Người làm cúi đầu cung kính đáp.

Hắn bước lên bậc thang, định đi thẳng lên tầng trên thì một người làm khác bước tới, ngập ngừng nói: "Thưa ngài, chúng tôi đã nhường phòng của ngài cho cô ấy. Ngài có muốn chúng tôi chuẩn bị căn phòng riêng không ạ?"

Khóe môi Sở Lệ Thâm chậm rãi nhếch lên, nụ cười như có như không lướt qua gương mặt hắn. Hắn trầm giọng đáp: "Không cần."

Nói rồi, hắn tiếp tục tiến lên tầng trên, đứng trước cửa phòng của Thẩm Dược Phi. Hắn gõ cửa vài tiếng, nhưng mãi không có ai ra mở. Đôi chân mày khẽ cau lại, không biết cô đang làm trò gì bên trong.

Không muốn chờ lâu, hắn vặn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn thoáng sững người.

Thẩm Dược Phi đang ngủ say trên giường, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn trong chăn ấm. Tuy nhiên, tấm chăn chỉ che đến phần eo, để lộ bờ vai trần nõn nà cùng vùng da thịt trắng mịn mê hoặc. Lọn tóc dài đen tuyền rủ xuống bờ vai, vài sợi vẫn còn ẩm nước, phản chiếu ánh đèn mờ ảo trong phòng.

Sở Lệ Thâm bất giác cắn môi, ánh mắt trở nên tối sầm. Hắn khẽ cười thầm trong lòng, giọng nói trong đầu vang lên đầy thích thú: Chậc, đúng là khiến người khác khó chịu thật… Thẩm Dược Phi cô đúng là biết cách chọc tức tôi.

Hắn không đứng nhìn lâu, chậm rãi tháo từng chiếc nút áo trên người, để lộ thân hình cường tráng rắn chắc. Sau đó, hắn cầm lấy khăn tắm, đi thẳng vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy "róc rách" vang lên, hơi nước nóng lan tỏa khắp phòng tắm rộng lớn. Bên ngoài, Thẩm Dược Phi đang ngủ say bất giác cau mày, cọ quậy trong chăn vì âm thanh chói tai kia. Cô khẽ xoay người, lẩm bẩm điều gì đó trong vô thức, nhưng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm bật mở.

Sở Lệ Thâm bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông. Làn da hắn phủ một lớp hơi nước mỏng, ánh đèn phản chiếu lên cơ bắp săn chắc càng làm tăng thêm vẻ nam tính cuốn hút. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc còn vương nước, ánh mắt trầm lặng nhìn vật nhỏ nằm trên giường.

Thẩm Dược Phi dần tỉnh giấc, đôi mắt lim dim dụi nhẹ, mái tóc dài rủ xuống che phủ bờ vai gầy. Cô lười biếng ngẩng đầu, nhưng khi nhìn thấy hắn đứng ngay mép giường với nụ cười đầy ẩn ý, cô giật mình, vội vàng co chân lại, kéo chăn lên che lấy cơ thể.

Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giọng nói có chút lúng túng: "Chú… chú làm gì ở đây?!"

Sở Lệ Thâm nhướn mày, thong thả ngồi xuống mép giường, đôi mắt đen thẳm khóa chặt cô, khóe môi cong lên đầy trêu chọc.

"Phòng của tôi, giường của tôi… Tôi không được ở đây sao?"

Cô nghiêng đầu, có chút không hiểu lời hắn nói: “Phòng của chú? Người làm đã nói chú sẽ làm việc tại thư phòng và ngủ tại đó mà.” 

“Ừ! Nhưng vốn dĩ, đây là phòng của tôi. Tôi có thể nhường cho cô, nhưng cũng có thể ở lại đây nếu tôi muốn.” - Hắn nói với giọng đầy khiêu khích và châm chọc cô. 

Thẩm Dược Phi cúi đầu, cô mím chặt môi, lúng túng hỏi: “Vậy chú nhường cho tôi làm gì? Ở đây rộng như vậy, tùy tiện cho tôi ở một căn phòng bình thường là được mà. Chú nhường rồi, bây giờ lại muốn giành lại sao?” 

Sở Lệ Thâm nhìn, ánh mắt toát lên vẻ cưng chiều khó tả, nhưng chỉ thoáng qua rồi thôi. Thẩm Dược Phi thấy hắn không đáp lời, vội hất chăn ra, cô muốn dọn sang phòng khác. Nhưng chưa kịp nhúc nhích được chút nào, đã bị hắn nằm đè lên người. 

Cô mở mắt, tròn xoe long lanh nhìn hắn. Hắn nghiêm túc dò xét từng chút trên cơ thể cô rồi trầm giọng nói: “Chuẩn bị đi, tối nay sẽ đến kho để kiểm tra tiền giao dịch.” 

“Tối nay? Gấp đến vậy sao?” - Cô hỏi. 

“Ừ! Bên đại sứ quán nói phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không tuần sau sẽ không thể vận chuyển kiện hàng được. Vì người của Tư Điểu cũng đang ở đây để ráo rít mua một kiện hàng lớn khác.” 

“Tôi biết rồi.” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc