"Nàng ta quay sang dặn dò gã sai vặt đang cúi đầu: ""Mấy ngày nay, ngươi hãy theo dõi Phạm Thành, xem hắn đến nơi nào, gặp gỡ ai. Ta muốn xem xem, hồ ly tinh phương nào đã mê hoặc hắn. Tìm được ả tiện nhân đó cho ta... Ta muốn cho đôi gian phu dâm phụ kia một bài học nhớ đời!""
Gã sai vặt vội vàng gật đầu lui ra.
A hoàn nhẹ giọng nói: ""Phu nhân, mấy ngày nay người ngàn vạn lần đừng để lộ, kẻo thiếu gia phát hiện ra sẽ giấu kỹ ả nữ nhân kia hơn.""
""Ta biết."" Đường Oanh siết chặt nắm tay: ""Trước kia những ả thị thiếp của hắn, ta chỉ đuổi đi là xong, nhưng hôm nay nhìn hắn không chút sợ hãi, rõ ràng là không xem ta ra gì.""
""Nếu đã vậy thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!""
Kinh thành tuy rộng lớn nhưng muốn tìm một người cũng không phải là chuyện khó.
Huống hồ Phạm Thành hiện tại đã đuổi hết thị thiếp, lại không dám đến kỹ viện, cả ngày chỉ lui tới vài nơi quen thuộc. Vì thế rất nhanh, chuyện ám muội giữa hắn và Hòa Yến đã đến tai Đường Oanh.
""Thật là khinh người quá đáng!"" Đường Oanh tức giận đặt mạnh chén trà xuống bàn: ""Lúc ta và hắn nghị thân, hắn đã dan díu với ả tiện nhân kia, rõ ràng là không xem ta ra gì! Ta đã sớm nói với ca ca và phụ thân, hắn không đáng tin cậy, bây giờ quả nhiên ứng nghiệm, khiến ta xấu hổ vô cùng.""
""Phu nhân bớt giận."" A hoàn nói: ""Thiếu gia hiện tại chưa dám mang ả nữ nhân kia về phủ, chứng tỏ vẫn còn kiêng dè. Có lẽ là do ả ta giỏi mê hoặc lòng người nên thiếu gia mới phạm sai lầm. Hiện tại người và thiếu gia mới cưới, chớ nên vì chuyện này mà sinh sự, kẻo người ngoài lại dị nghị người ghen tuông.""
""Vậy ngươi nói ta nên làm gì?"" Đường Oanh tức giận nói.
""Chi bằng chúng ta ra tay từ ả nữ nhân kia. Nàng ta chỉ là con gái của một giáo úy cửa thành, chẳng phải dễ dàng bị người nắm trong tay hay sao...""
""Ngươi nói đúng."" Sau một hồi, Đường Oanh bình tĩnh lại: ""Chỉ là một ả tiện nhân hèn mọn, cũng dám mơ tưởng gả vào Phạm gia làm chính thất. Ta muốn đích thân đến gặp ả!""
Hòa Yến không hề hay biết những chuyện xảy ra trong Phạm phủ, nàng đang băn khoăn không biết làm cách nào để đến doanh trại ghi danh tòng quân, cùng lên đường đến Lương Châu.
Chắc chắn Hòa Vân Sinh và Hòa Túy sẽ không thể nào hiểu được, phải tìm cớ gì để nói với bọn họ đây? Nếu nói muốn ra ngoài lập công danh, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ nàng điên rồi. Nếu nói muốn báo thù... Thôi được rồi, vẫn là không ổn.
Hòa Yến trở mình, hay là nàng viết một bức thư, nhân lúc đêm tối, lén trốn khỏi nhà như năm xưa? Phải biết là chỉ còn hai ngày nữa là hết hạn ghi danh tòng quân, nếu không điền tên vào danh sách thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Đang miên man suy nghĩ, Thanh Mai bưng khay bánh ngọt vào phòng, thấy Hòa Yến chằn trọc trên giường, giật mình nói: ""Cô nương đã nằm trên giường cả buổi trưa rồi, có phải ăn uống không tiêu phải không? Có cần nô tỳ đi tìm đại phu không ạ?""
""Ta không sao."" Hòa Yến xua tay: ""Chỉ là thấy hơi buồn chán thôi.""
Nói cũng lạ, lúc Hòa Vân Sinh ở nhà, nàng luôn cảm thấy hắn thật phiền phức, nhưng hắn đến trường rồi, nàng lại thấy nhàm chán. Ngay cả việc ở nhà một mình luyện võ cũng chẳng còn hứng thú. Hòa Yến thầm nghĩ con người thật kỳ lạ, nàng sống một mình ở Hứa gia suốt một năm trời cũng không thấy sao, vậy mà mới ở Hòa gia chưa đầy một tháng, đã quen với việc có Hòa Vân Sinh ở bên cạnh lải nhải.
Chắc là do Hòa Vân Sinh quá ồn ào.
Hòa Yến đứng dậy, nói: ""Ta ra ngoài một lát.""
""Cô nương muốn đi đâu? Nô tỳ đi cùng người."" Thanh Mai vội vàng nói.
""Không cần đâu, ta đến lấy quần áo mùa hè cho Vân Sinh."" Hòa Yến đáp. Đã hơn hai mươi ngày rồi, chắc là xuân sam và hạ thường của Hòa Vân Sinh đã may xong. Hơn nữa hôm nay hắn tan học muộn, chi bằng nàng đến đó lấy luôn.
Trước khi rời đi, nàng liếc nhìn bố cáo chiêu binh trên bàn, suy nghĩ một lát rồi lại cất nó vào trong lòng, bản thân cũng chẳng hiểu vì sao lại làm vậy.
Rất lâu rất lâu sau này, khi hồi tưởng lại ngày hôm nay, Hòa Yến chỉ cảm thấy vận mệnh thật kỳ diệu, từ lúc nàng cầm lấy bố cáo kia, bàn tay khổng lồ của số phận đã xoay vần, lại một lần nữa cuốn nàng vào vòng xoáy,trời cao tự có an bài.
Buổi chiều, trời quang mây tạnh, Hòa Yến men theo trí nhớ tìm được tiệm may đó. Lão thợ may vừa nhìn thấy nàng đã cười nói: ""Cô nương cuối cùng cũng đến rồi, y phục đã may xong, vị công tử nhỏ kia không cùng đến sao?"""