"Nàng sớm cảm giác được chỗ tửu quán còn có người khác, bất quá đối phương ngay từ đầu đã ở chỗ này, không đi ra, cũng không muốn tham dự trận tranh đấu này, ước chừng chỉ là người qua đường, nàng cũng không quản. Nào ngờ giờ phút này lại nhìn thấy người này.
Hòa Yến gặp qua không ít nam tử, kiếp trước nàng vốn lấy thân phận nam nhi kết giao với nam tử. Gặp được phần lớn đều là nam tử dũng mãnh như đại hán đêm hôm nay, chưa nói tới anh tuấn, càng đừng nói tới dung mạo xinh đẹp. Hứa Chi Hằng ngược lại là thanh tuấn phong nhã, là nam tử được xưng tụng ""đẹp mắt"" nàng từng gặp qua, nhưng so sánh với tư thái của nam tử trước mắt này, tựa hồ lại kém hơn một bậc.
Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, lúc nàng đi nhặt bạc, cực kỳ giống thoại bản trong thần thoại truyền thuyết. Trước mắt xem ra càng giống, thiếu niên nghèo khổ gặp tiên nhân chân chính, vì dung sắc tiên nhân mà kinh ngạc, kế tiếp chính là tiên nhân chỉ điểm linh đài cho thiếu niên này sao?
Càng đến gần, càng thấy nam tử này thoát tục tựa như tiên nhân trên bích họa, tiên nhân thấy nàng không nói lời nào, bèn lại nhắc nhở một câu: ""Tiểu huynh đệ?""
Hòa Yến bỗng hoàn hồn.
Nàng lấy từ tay đối phương mẩu bạc vụn thiếu chút nữa đánh rơi, cười nói: ""Đa tạ.""
Nam tử kia lại cười, ""Không cần khách khí.""
Hòa Yến xoay người đi, không ngoảnh đầu lại.
Nàng đi rất nhanh, như mèo hoang thoắt ẩn thoắt hiện trên tường vây, chẳng mấy chốc đã chẳng thấy bóng dáng, đuổi theo cũng không kịp.
Trong màn đêm, lại có người bước ra, đi đến bên cạnh công tử áo lam vừa rồi, thấp giọng nói: ""Tứ công tử, thiếu niên kia...""
""Ước chừng là tình cờ đi ngang qua thôi, không cần bận tâm đến hắn."" Tiên nhân mỉm cười nói, dường như nhớ tới chuyện gì thú vị, ý cười lại càng thêm phần rõ rệt: ""Khá lanh lợi.""
Hòa Yến cất bạc, trở về nhà.
Thanh Mai chẳng hề hay biết, Hòa Yến lần mò mở chiếc hộp đựng son phấn trên bàn, bên trong trống không, nàng bèn đổ hết thảy bạc vụn cùng châu báu thắng được đêm nay vào đó, rồi lần mò lên giường.
Có lẽ là do thắng bạc nên tâm trạng rất tốt, lại giải quyết được nỗi lo về sau. Đêm nay, nàng ngủ ngon đến lạ. Trong mơ, nàng cùng huynh đệ trong doanh trướng đánh bạc, đám hán tử trong quân gân cổ hô: ""Mở! Mở!"" Hòa Yến lộ vẻ khó xử, có kẻ cười ha hả: ""Tướng quân, sao ngươi lại thua nữa rồi?""
""Đêm nay tướng quân có thắng nổi một lần nào chưa?"" Phó tướng giả vờ lắc đầu: ""Aizz, tướng quân phương diện này không được rồi.""
""Cút mịa ngươi, cái gì mà được với không được, chưa từng nghe câu tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý à? Tướng quân đây là sòng bạc thất ý, tình trường tung hoành vô địch, lão già độc thân như ngươi biết cái đếch gì!""
Hòa Yến nghe vậy, cười lớn.
Nàng cười cười, bỗng cảm thấy có người đang đẩy mình, mở mắt ra, là gương mặt Thanh Mai: ""Cô nương mơ thấy gì vui mà cười tươi như vậy?""
Ánh dương đã xuyên qua song cửa sổ, tràn ngập căn phòng. Nàng đưa mu bàn tay lên che đi ánh sáng chói mắt, trong lòng có chút kinh ngạc, vậy mà lại ngủ dậy muộn.
Quả là ngày xuân, đúng lúc ngon giấc.
Lại nhớ về giấc mộng đêm qua, ta bất giác thở dài. Năm đó đám hán tử kia bảo kỹ thuật đánh bạc của ta kém cỏi nên mới đắc ý trên tình trường, thật ra đã đoán sai hoàn toàn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ một góc độ nào đó thì bọn hắn cũng không hẳn đã sai. Giờ đây ta có thể tung hoành ngang dọc ở Nhạc Thông Trang, đắc ý trên sòng bạc thì tự nhiên sẽ thất ý trên tình trường, mới có thể thảm bại đến mức này.
Ngoài cửa vọng đến tiếng Hòa Vân Sinh, có vẻ không vui: “Hòa Yến, mặt trời đã lên cao rồi, hôm nay ngươi còn đi hay không?”
Từ chỗ kịch liệt phản đối lúc ban đầu cho đến khi quen cùng ta đi kiếm củi, dường như cũng chẳng mất bao lâu, Hòa Vân Sinh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại cùng Hòa Yến trở thành cục diện như bây giờ.
""Ngươi đợi ta một chút."" Hòa Yến vội vàng thay một bộ y phục sạch sẽ.
Thanh Mai bưng chậu nước sạch đi ra ngoài, Hòa Vân Sinh nhấc chân bước vào, vừa đi vừa nói: ""Hôm nay sao ngươi lại lề mà lề mề... Hòa Yến?!""
""Chuyện gì?"" Hòa Yến đang buộc bao cát, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp vẻ mặt phẫn nộ của Hòa Vân Sinh. Nàng khó hiểu hỏi: ""Làm sao vậy?""
Hòa Vân Sinh chỉ vào chiếc ghế: ""Làm sao? Ngươi xem thử xem làm sao?!"""