Ôn Điềm dần bình tĩnh lại. Cô không muốn thừa nhận mình bị một ánh mắt của gia hỏa kia dọa tới phát khóc. Trong lòng cô cực kỳ chán ghét đối phương, nhưng cô cũng hiểu có một số việc cô không thể làm.
Nếu hiện tại cô không đi tỏ thái độ với anh, chờ tới ngày mai sẽ chậm mất!
Ôn Điềm giậm chân một cái, lau nước mắt trong mắt đi. Nghe được có tiếng kéo rương hành lý đi ngang qua phòng cô, cô vội vàng chạy ra khỏi cửa phòng.
Ba ba đang dẫn theo gia hỏa kia đi về phòng. Ôn Điềm phát hiện vậy mà đối phương lại ở phòng ngay bên cạnh phòng cô, trong lòng thầm hô đen đủi.
“Ba ba.” Cô đi qua ôm lấy cánh tay cha Ôn, dán vào phần lưng ba ba thò đầu ra nhìn về phía người anh mới xuất hiện.
Mãi tới khi đứng bên cạnh ba ba rồi, lúc này Ôn Điềm mới phát hiện nam sinh kia rất cao rất cao, thậm chí chiều cao của anh còn chẳng chênh lệch mấy so với ba ba.
“Điềm Điềm tới đây, để ba ba giới thiệu cho con, đây là anh trai con mà ba ba đã nhắc tới lúc trước, tên Ôn Diệc Tư. Diệc Tư, đây là em gái con, Ôn Điềm, còn đang học lớp 9, còn nhỏ, về sau hai con phải chung sống hòa thuận đó.”
“Lúc ăn tết năm ngoái con đã đầy 15 rồi đó, có được không!”
Ôn Điềm nắm mạnh lấy cánh tay ba ba, người đàn ông vội vàng phụ họa với cô.
“Được được, là con gái lớn rồi, nên hiểu chuyện, đừng làm nũng trước mặt anh trai con.”
“Ai làm nũng…”
Ôn Điềm lẩm bẩm nâng mắt lên. Dưới sự bảo vệ của ba ba, cô có can đảm nhìn chằm chằm người kia một lần… Lại một lần.
Nam sinh trước mắt lạnh nhạt đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, thuộc diện mạo vừa liếc mắt đã khiến người ta muốn ôm ngực.
Anh có gương mặt còn xinh đẹp hơn minh tinh, vừa sạch sẽ vừa đẹp đẽ, xem cả trăm lần cũng không chán, ngược lại càng xem càng nghiện. Cặp mắt kính vốn hơi già dặn nhưng đeo trên mặt anh lại thêm phần trầm ổn văn nhã.
Ôn Điềm thật không dám tin tưởng mình lại có một người anh dám dùng mỹ nhan bạo kích cô như vậy.
“Ôn Điềm.” Anh mở miệng gọi cô, giọng nói trầm thấp, nghe rất từ tính, “Vừa rồi em cứ mãi nhìn gì vậy?”
“A? Em nhìn cái gì?” Cô chẳng hiểu ra sao, hiện tại đầy trong đầu cô toàn là vì sao người này có thể đẹp trai như vậy.
Anh chỉ chính anh.
Ôn Điềm vội vàng nuốt nước bọt, hít mũi nhíu mày: “Không có… Em chỉ cảm thấy anh thật đẹp trai.”
Cha Ôn đứng bên cạnh bật cười thành tiếng. Ông sờ mái tóc dài đen của Ôn Điềm, nói: “Được rồi, không ai có thể đẹp hơn ŧıểυ công chúa nhà chúng ta.”
“Ừm!” Ôn Điềm không dám ngẩng đầu nhìn gia hỏa kia nữa, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất gật đầu thật mạnh.
Cô không biết mình nên nói gì, đành phải buông lỏng cánh tay ba ba ra: “Con buồn ngủ rồi, con phải về ngủ đây.”
Cha Ôn nhìn đồng hồ, sau đó hướng về phía bóng lưng Ôn Điềm nói: “Hiện tại mới hơn tám giờ thôi, con không muốn nói chuyện với anh con thêm một lát ư?”
“Con nít thường đi ngủ sớm.” Giọng nói trầm thấp của Ôn Diệc Tư lại mơ hồ truyền vào trong tai Ôn Điềm, khiến cô phải nén giận trong lòng.
Mười lăm tuổi sao có thể còn nhỏ được!