Sau khi cô về phòng mình lập tức ôm gối đầu ngồi xếp bằng trên giường, mặt phồng lên như cái bánh bao. Một lát sau, ánh mắt cô lại rơi xuống đại quân Ultraman trên thảm.
Dừng một chút, tầm mắt Ôn Điềm sáng rực lên. Cô bật người nhảy xuống giường, thuận tay cầm lấy một con Ultraman chạy ra, chạy tới phòng sát vách gõ cửa cốc cốc.
Cửa không khóa, Ôn Điềm từ từ mở hé cửa ra, thấy ba ba đang ngồi trên ghế nói chuyện với đối phương. Nghe thấy cô gõ cửa, cả hai người đàn ông trong phòng đều quay đầu nhìn cô.
Cô giấu tay sau lưng, luồn qua khe cửa đi tới trước mặt Ôn Diệc Tư, từ phía sau lấy Ultraman ra đưa tới trước mặt anh.
“Này, quà gặp mặt tặng anh.”
Ánh mắt Ôn Điềm tương đối bằng phẳng, cha Ôn nheo mắt hỏi: “Điềm Điềm, con tặng quà gì kỳ vậy? Đây là đồ chơi của con nít.”
“Chắc chắn khi anh con còn nhỏ cũng thích chơi cái này.” Mặt Ôn Điềm không có cảm xúc gì, gương mặt lãnh diễm trời sinh lúc này lại thêm vài phần vô tội: “Đúng không, anh?”
Ôn Diệc Tư nhận lấy quà của Ôn Điềm, phản ứng rất lãnh đạm, chỉ nói một câu “cảm ơn”.
Ôn Điềm hơi giật mình… Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng khi cô nhìn anh, cô lại không đoán được anh đang suy nghĩ điều gì.
Vốn tưởng có thể đùa cợt anh một phen, kết quả đối phương chẳng có chút phản ứng nào.
Đột nhiên cô cảm thấy không thú vị.
“Em về đây.” Ôn Điềm mất hứng thú, quay đầu đi.
Ôn Diệc Tư nhìn cô rời đi, tay nâng mắt kính lên, thuận tay bỏ món đồ chơi vào trong ngăn kéo sau đó tiếp tục hàn huyên với cha Ôn.
Anh như có lực miễn dịch với những châm chọc không rõ ý vị bên ngoài.
Bất kỳ trò hề ẩn giấu phi đao gì cũng không thể phá vỡ phòng vệ của anh.
…
Ngày hôm sau, Ôn Điềm hấp tấp đi vào phòng học, chạy tới nắm chặt lấy cánh tay bạn tốt Nguyễn Nguyên nói: “Nghiên Nghiên, mình nhất định phải kể về cô nhi viện kia cho cậu nghe.”
“Sao vậy?” Nghiên Nghiên nhìn cô, Ôn Điềm tới gần Nghiên Nghiên hơn một chút, nhỏ giọng kể lại những thứ mình đã thấy được ở cô nhi viện cho Nghiên Nghiên nghe.
“A…” Nguyễn Nghiên lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Ôn Điềm chu môi nhìn bạn, vẻ mặt không vui: “Tên ngốc nghếch cả ngày đòi Ultraman kia còn sờ trúng mặt mình.”
“Sao có thể vậy được!” Nguyễn Nghiên duỗi tay sờ lên má phải của Ôn Điềm. Ôn Điềm sửng sốt một chút, né tránh nói: “Anh ta sờ trúng má trái của mình.”
Nguyễn Nghiên trực tiếp vươn cả hai tay ra sờ lên, nắn bóp khuôn mặt Ôn Điềm một hồi, vẻ mặt thỏa mãn: “Gương mặt này của cậu ngay cả mình cũng muốn vươn tay sờ.”
Ôn Điềm kéo tay Nguyễn Nghiên ra, nhíu mày: “Lúc đó mình sợ muốn chết.”
“Được rồi, buổi chiều mình mời cậu đi uống trà xoa dịu sợ hãi.”
Nguyễn Nghiên ôm lấy Ôn Điềm an ủi. Đột nhiên Ôn Điềm như nhớ tới điều gì, còn nói thêm: “Đúng rồi, ngày hôm qua mình đã tặng Ultraman cho anh ấy.”