Cô nhi viện này được xây trên sườn núi, xung quanh toàn là cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, phía sau cây đại thụ mơ hồ còn có bóng dáng mộ bia.
Mà kiến trúc có bức tường bị người dùng đủ loại màu sắc vẽ ra vô số vật thể không biết tên phía trước kia trông như nhà trẻ, nhưng nếu khẳng định đây là nhà trẻ thì có vẻ hơi miễn cưỡng.
Bởi vì mấy đứa trẻ ở đây không có chút ngây thơ của trẻ nhỏ, ngược lại lộ ra cảm giác im lặng quỷ dị khủng bố.
Tài xế dừng xe xong lại đi tới phía sau xe bung dù che mưa cho cô gái.
Ôn Điềm vươn một chân ra, vươn sang trái một chút rồi lại vươn sang phải một chút, nhìn đống bùn lầy đen thui dưới đế giày, cô thật sự không biết nên bắt đầu giẫm từ đâu. Vì vậy cô lại rụt chân trở về.
Một lát sâu, trên chân đã có thêm một đôi giày đi bộ, lúc này đại ŧıểυ thư mới nghẹn uất xuống xe.
Nghe được tiếng loa xe hơi rõ ràng, đã có người bung dù đứng đợi ở cửa. Một ông lão tóc hoa râm kéo cửa sắt ra, chầm chậm nói: “Ai, gần đây ngày nào trời cũng mưa, mau đi vào đi.”
Ôn Điềm kéo quần áo, cất điện thoại vào trong túi, tiện thể đút cả tay vào.
Độ ấm bên ngoài thấp hơn trong xe mấy độ, gió núi và mưa phùn cùng thổi tới khiến cô lạnh tới cả người nổi đầy da gà.
Xuyên qua khoảng sân có bày ghế đá và thiết bị thể dục cũ nát, đoàn người đi vào cửa cô nhi viện.
Trước khi vào, Ôn Điềm ngồi xổm xuống cởi đôi giày đã dính nước bùn ra, đặt cả giày và dù qua bên cạnh. Ông lão chắp tay ở bên cạnh chờ cô
“Ngày mưa, đám nhỏ thường ở trong phòng, để tôi dẫn cô vào thăm bọn nhỏ.”
“Vâng, cảm ơn ông.”
Ôn Điềm đi theo ông lão lên lầu, mà tài xế thì chỉ đứng dưới lầu chờ.
Trên tường xi măng xám trắng có từng mảng loang lổ dơ bẩn, trong góc còn có nấm tường hệt như có thể phóng ra bất cứ lúc nào.
Ôn Điềm không ngừng đánh giá trái phải nơi này. Sau khi lên lầu hai, ông lão mở một cánh cửa ra rồi tránh qua một bên, đám nhóc ở đây xuất hiện trước mặt Ôn Điềm.
Trong phòng có chừng 12-13 đứa nhỏ, có hai đứa nhỏ phản ứng rất nhanh, vừa nghe được tiếng đã quay đầu nhìn về phía cô, nhưng càng nhiều hơn vẫn là trợn tròn mắt, không có chút phản ứng nào.
Có một số đứa bé nhỏ tuổi nắm lấy đồ chơi bò trên tấm lót, có một số đứa miệng chảy nước miếng ê a kêu loạn, bọn họ chỉ có chung một điểm, đó chính là gần như trên người đứa trẻ nào cũng bị tàn tật rất rõ ràng.
Hoặc là thiếu tay thiếu chân, hoặc là bị mù, ánh mắt dại ra, còn có một số đứa bé đang nằm liệt trên xe nôi.
Ôn Điềm nhíu mày, không nhịn được giơ tay lên bịt mũi. Tầm mắt cô quét khắp xung quanh, phát hiện bên cạnh mình có mấy chậu nhựa hư hỏng, bên trong còn có vật cứng màu nâu cùng với chất lỏng màu vàng, phía dưới còn có giấy vệ sinh đã được ngâm lâu.
Ôn Điềm cố nén cảm giác khó chịu trong dạ dày, lập tức giương mắt nhìn về hướng khác.
Ông lão giải thích: “Do có một vài đứa nhỏ chưa học được cách bài tiết, trên đường dẫn nó tới nhà vệ sinh nó đã không nhịn được tiết ra, vì vậy mới phải đặt bình nước ŧıểυ trong phòng.”