Vừa nói tới đây, đột nhiên có một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi chạy về phía ông lão, ôm chặt lấy eo ông.
Lúc này Ôn Điềm mới phát hiện thiếu niên rất kiện toàn, trên người không có tật gì, hơn nữa gương mặt còn khá thanh tú.
Tuy thiếu niên ôm ông lão nhưng cặp mắt trong trẻo kia lại luôn nhìn về phía Ôn Điềm, tựa như không chớp mắt.
Mãi tới khi Ôn Điềm bị nhìn tới hơi ngượng ngùng, đột nhiên trong miệng thiếu niên không ngừng lặp lại: “Cháu muốn Ultraman, cháu muốn Ultraman”, vải quần ở hạ thân thiếu niên bị đỉnh lên cao cao, đột nhiên cậu ta duỗi tay sờ về phía Ôn Điềm.
Ôn Điềm bị thiếu niên sờ trúng, vội vã sợ hãi lui về phía sau, xoay đầu hoảng loạn tìm chỗ trốn.
Ông lão túm lấy thiếu niên không cho cậu ta đi quấy rối Ôn Điềm, ngay cả dì hộ công trung niên đi phía sau cũng vội vàng đi lên kéo thiếu niên lại, nhưng thiếu niên rất khỏe, gần như không chịu khống chế mà nhào về phía cô.
Tài xế nghe tiếng chạy lên. Dù sao tài xế cũng được tính là nửa vệ sĩ gia đình mời tới bảo vệ Ôn Điềm, trước kia từng được huấn luyện chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc đã có thể khống chế được thiếu niên đang kích động kia.
Ôn Điềm sợ hãi nắm lấy âu phục của tài xế, bả vai co rụt lại: “Mau, mau trở về!”
Ông lão vội vàng đóng cửa lại, mấy đứa bé trong phòng có chút chết lặng, không hề có phản ứng. Cũng có một vài đứa bé khóc òa lên, tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Ôn Điềm bước nhanh xuống lầu, tài xế theo sát phía sau. Ông lão thấy mấy lời mình ấp ủ trong lòng còn chưa kịp nói ra cô gái đã muốn đi, bèn vội vàng đi theo.
“ŧıểυ thư, chỗ chúng tôi đã được xây dựng hơn ba mươi năm, là viện phúc lợi dân gian, phải dựa vào những người có lòng nhân nghĩa trong xã hội quyên tiền mới có thể duy trì được.”
“Nguyên năm ngoái chúng tôi không nhận được tiền từ thiện, hiện tại đám nhỏ đã sắp không có cơm ăn…”
Ngay cả giày đi mưa Ôn Điềm cũng không kip mang, cứ vậy chạy thẳng vào màn mưa. Tài xế vội vàng bung dù đuổi theo cô.
Ông lão cũng dầm mưa chạy ra, dùng sức nắm mạnh lấy cánh tay Ôn Điềm, bàn tay kia thô ráp như vỏ cây, dưới màn mưa lạnh cóng nó lại có vẻ nóng bỏng: “Người hảo tâm, xin hãy quyên ít gạo và mì đi!”
Tài xế cũng tận chức tận trách mà đẩy ông lão ra. Ôn Điềm xoa cánh tay non mềm bị nắm tới phát đau của mình, như chạy trốn mà vội vã chui vào trong xe, không hề quay đầu lại.
Sau khi vào xe rồi, Ôn Điềm không ngừng rút khăn ướt ra chà lau gương mặt bị tên ngốc kia sờ phải, co rụt người ngồi trên ghế run bần bật.
Tài xế tăng nhiệt độ điều hòa, chính thức lên đường trở về.
Một lát sau, Ôn Điềm lấy di động từ trong túi ra, ấn vào khung trò chuyện.