Màn đêm buông xuống, khói sương giăng lối, ánh trăng như nước, gió thu hiu hắt thổi, mang theo hơi lạnh len lỏi vào từng thớ vải.
Vương Uyển bước ra khỏi thư phòng, y phục mỏng manh chẳng đủ che chắn cái lạnh đầu thu. Nàng bất giác rùng mình một cái, nhưng đầu óc lại trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nàng thầm nghĩ, quả nhiên là nữ nhi một khi đã có da thịt hoan ái với nam nhân, sẽ không tự chủ được mà sinh lòng ỷ lại, khát cầu đối phương thương tiếc.
Ban đầu nàng định dùng mỹ nhân kế, nếu không được thì sẽ dùng lời lẽ lạnh nhạt để kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn ra tay giúp đỡ, xem như đánh cược vào chút tình nghĩa ít ỏi trong lòng hắn. Ai ngờ hắn lại nổi giận, mắng chửi nàng thậm tệ, khiến nàng uất ức đến mức mất đi lý trí, cãi vã một trận long trời lở đất.
Nếu không phải Phong Luyện kịp thời xuất hiện để hòa giải, e là chuyện đã chẳng thể nào vãn hồi.
Nghĩ đến đây, Vương Uyển lên tiếng: "Đêm nay đa tạ Phong Luyện tỷ tỷ."
Phong Luyện khẽ thở dài: "Tính tình lang quân có phần nóng nảy, muội muội nên nhường nhịn hắn một chút."
Vương Uyển mở to đôi mắt, giả vờ tò mò hỏi: "Bình thường huynh ấy rất hung dữ sao? Nhìn thấy nha hoàn trong viện đều e sợ huynh ấy."
Phong Luyện cười gượng gạo, dường như có điều khó nói, chỉ lấp lửng nhắc nhở: "Muội muội nên nhớ, khi ở bên cạnh lang quân, chỉ cần thuận theo ý hắn là được."
Vương Uyện khẽ nhếch môi, thầm nghĩ Thanh Lan viện này, nếu không có chuyện gì quan trọng, nàng nhất định sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa.
…………..
Kế hoạch tiếp cận Vương Tuân bất thành, Vương Uyển quyết định tìm cách khác.
Tháng Tám, tiết trời vào thu, từng đàn ngỗng trời bay về phương Nam tránh rét, hương hoa cúc ngập tràn khắp chốn. Nhân dịp này, công tử dòng chính của Long Khang Hoàn thị - Hoàn Cửu Lang, đã mời Vương Uyển cùng nhau đến Nam Sơn thưởng cúc.
Hoàn Cửu Lang là đích tử của Hoàn gia, tuy sinh ra có phần mập mạp, dung mạo không mấy xuất chúng, nhưng lại là người có tấm lòng nhân hậu, chân thành.
Mặc dù được hắn ta si mê, nhưng thân phận Vương Uyển thấp kém, nɠɵạı trừ làm thiếp thất ra, nàng không còn cách nào khác để bước chân vào cửa lớn của Long Khang Hoàn thị một cách đường hoàng.
Ban đầu nàng định từ chối, nhưng nghĩ lại, Hoàn Cửu Lang dù sao cũng là con cháu dòng dõi thế gia, bên cạnh chắc chắn có không ít sĩ tử muốn kết giao, lợi dụng cơ hội này để dò la tin tức, biết đâu có thể tìm được người ưng ý.
Thấy người đẹp nhận lời, Hoàn Cửu Lang vui mừng khôn xiết, sai người chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, vật phẩm thú vị để chia sẻ với Vương Uyển trên đường đi.
Đối với sự nhiệt tình của Hoàn Cửu Lang, Vương Uyển không quá chủ động, nhưng cũng không hoàn toàn từ chối. Mỗi khi câu chuyện trở nên vui vẻ, nàng lại khéo léo tựa vào người hắn, e ấp cười duyên, khiến Hoàn Cửu Lang ngây ngất.
Nàng vốn sở hữu dung mạo ngây thơ, trong sáng, mỗi khi di chuyển hay cười đùa, lớp y phục mỏng manh lại càng tôn lên đôi gò bồng đảo căng tràn sức sống, toát lên vẻ quyến rũ chết người.
Hoàn Cửu Lang thẹn thùng, tim đập thình thịch, mỗi lần bắt gặp ánh mắt trong veo của Vương Uyển, hắn lại xấu hổ quay mặt đi.
Thi thoảng có người qua đường, nhìn thấy hai người tuy dung mạo không tương xứng, nhưng lại có cử chỉ ân cần, tình tứ như đôi uyên ương mới chớm nở.
Vương Tuân cùng bằng hữu đến Nam Sơn thưởng cúc, vô tình chứng kiến cảnh tượng này.
Vương Uyển vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp vị công tử áo trắng như tuyết kia, nụ cười dịu dàng trên môi nàng bỗng chốc cứng đờ.
Vương Tuân nhìn lướt qua thân hình to béo của Hoàn Cửu Lang, ánh mắt dừng lại trên người Vương Uyển, khóe môi nhếch lên nụ cười khó hiểu, vừa chế giễu, vừa mang theo tia khinh miệt.
Hoàn Cửu Lang tiến lên chắp tay chào hỏi, khách sáo hàn huyên với Vương Tuân. Còn Vương Uyển lại đứng yên tại chỗ, cố tình quay mặt sang hướng khác, vờ như không nhìn thấy hắn.
Hoàn Cửu Lang đơn thuần, ngây ngô, chỉ nghĩ huynh muội ruột thịt gặp nhau, không cần câu nệ lễ nghi.
Vương Tuân liếc mắt ra hiệu cho Phong Luyện. Phong Luyện liền hiểu ý, lễ phép mời Hoàn Cửu Lang sang một bên, nói nhỏ rằng hai huynh muội có chuyện riêng cần bàn bạc.
Hoàn Cửu Lang không tiện làm phiền, đành phải lưu luyến rời đi. Hắn liên tục ngoái đầu nhìn lại, nhưng bóng hình nhỏ nhắn của người thương đã bị vạt áo trắng tinh khôi kia che khuất.
Vương Tuân tiến lại gần, cúi người xuống, đuôi mắt khẽ nhếch lên, mang theo ý cười trêu chọc: "Uyển nhi, muội thật to gan, lén lút ra ngoài hú hí với nam nhân, lại còn chọn nơi đông người thế này."
Vương Uyển lùi lại một bước, lạnh nhạt đáp: "Kẻ háo sắc như huynh đừng nghĩ người khác cũng giống mình. Đừng có bôi nhọ thanh danh của người khác."
Nàng khẽ liếc mắt, cố ý châm chọc: "Huynh không giúp ta, tự nhiên sẽ có người khác giúp."
"Giúp muội thế nào?" Vương Tuân không tức giận, ngược lại còn cười khẩy: "Giúp muội phá thân lần nữa, hay là giúp muội "thả lỏng" thêm vài lần?"
Lời nào câu nào của hắn cũng không rời khỏi chuyện phòng the, khiến Vương Uyển nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không cần huynh lo."
Vương Tuân giả vờ đưa tay ôm lấy vai nàng, ghé sát tai nàng, khẽ hỏi: "Muội muốn đội nón xanh cho ta đến vậy sao?"
Nam nhân thời nay chuộng dùng hương liệu xông quần áo, Vương Tuân vừa lại gần, hương thơm thanh mát của hoa lan đã phảng phất vào khoang mũi Vương Uyển. Hơi thở ấm nóng phả vào vùng cổ mẫn cảm, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu.
Dái tai trắng nõn của nàng bất giác ửng đỏ.
Nàng vùng vẫy trong lòng hắn, miệng vẫn cứng đầu: "Ta đâu phải nữ nhân của huynh, ta muốn ở bên ai thì mặc kệ ta."
Vương Tuân khẽ "ừm" một tiếng, ý vị nói: "Không ngờ khẩu vị của Uyển nhi lại "đậm đà" đến vậy."
Hoàn Cửu Lang tuy có phần mập mạp... nhưng cũng không thể nói là nàng có khẩu vị "nặng" được.
Vương Uyển xấu hổ, trừng mắt nhìn hắn, chỉ nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Không chỉ da^ʍ đãиɠ, mà còn hạ tiện. Uyển nhi đúng là hình mẫu tiêu biểu cho loại phụ nữ dâm loạn trong các gia tộc lớn."
Miệng thì nói nàng da^ʍ đãиɠ, hạ tiện, nhưng tay hắn lại di chuyển từ vai xuống, ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của nàng.
Vương Uyển muốn thoát ra, nhưng càng cố gắng, hắn càng siết chặt hơn.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, nàng vùng vẫy đến mức mặt đỏ bừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không phân biệt nổi trong lòng là giận hay là ngọt ngào.
Nàng đành phải dựa vào lòng hắn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, tức giận mắng: "Vương Tuân, huynh tự cho mình là ai chứ? Cưỡng bức muội muội, giờ lại muốn giam cầm ta như chim lồng cá chậu sao? Đồ đê tiện, giả nhân giả nghĩa!"
Bị mắng như tạt nước vào mặt, Vương Tuân vẫn không hề động lòng, ngược lại còn nâng cằm nàng lên, cười nhạt nói: "Miệng lưỡi đanh đá như vậy, không sợ ta làm muội khóc lóc xin tha sao?"
Vương Uyển hất mặt, lấy lời nói vừa rồi của hắn để đáp trả: "Ta khẩu vị nặng lắm, loại "thần tiên" như huynh ta không nuốt trôi đâu."
Vương Tuân đã từng nghe không ít lời khen ngợi dung mạo "tựa thần tiên" của mình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người lại dùng từ "thần tiên" với ý nghĩa như vậy, rõ ràng là đang cự tuyệt hắn một cách phũ phàng.
Hắn cúi đầu, nói thầm vào tai nàng: "Uyển nhi, vị "thần tiên" này chỉ muốn "ăn" muội mà thôi."