Vương Tuân nhéo lấy một bên nụ hoa của nàng, dùng đầu ngón tay nặng nề xoa nắn, cho đến khi nụ hoa anh đào ấy dựng đứng, căng mọng.
Hắn bật cười khẽ, giọng điệu trêu chọc: "Uyển nhi phóng đãng như vậy, chẳng lẽ không sợ phu quân sau này biết nàng đã bị người khác phá thân? Vừa đâm vào, đã da^ʍ đãиɠ chảy nước rồi."
Người ta tự hạ thấp mình, thì người khác cũng khinh rẻ theo. Một nữ lang tự mình dâng đến tận cửa, cầu xin ân ái, vốn dĩ chẳng còn chút mặt mũi và tôn nghiêm nào để nói.
Vương Uyển vờ như không nghe thấy ý mỉa mai trong lời nói của hắn, vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, nghiêm túc nói: "Chuyện trinh tiết, huynh trưởng không cần phải lo lắng, chỉ cần huynh giúp muội chuyện này, đêm tân hôn muội tự có cách ứng phó."
Vương Tuân rút tay, đẩy nàng ra, bật cười hỏi thẳng: "Vương Uyển, muội nghĩ ta đây là kẻ háo sắc đến mức bất chấp tất cả sao?"
Khóe miệng hắn vẫn còn ý cười, nhưng đáy mắt lại không chút vui vẻ, khinh miệt nói: "Muội nghĩ muội bị người khác chơi qua rồi, ta còn muốn muội sao?"
Vương Uyển nằm phục trên mặt đất, vạt áo nửa mở, tóc tai rối tung, đầu vυ" bị nhéo đến sưng đỏ, vẫn còn lưu lại hơi ấm lạnh lẽo của ngón tay hắn.
Cơn kɧoáı ©ảʍ tê dại vừa rồi, lúc này hóa thành sự xấu hổ và nhục nhã.
Nàng nghiến răng, cố kìm nén dòng nước mắt chực trào ra, chống người đứng dậy, bình tĩnh lặp lại: "Uyển nhi chẳng có gì cả, chỉ còn lại thân xác này có thể nhìn, có thể dùng..."
"Đủ rồi." Vương Tuân cau mày ngắt lời, nghiêng mặt đi, không muốn nhìn nàng thêm một lần nào nữa.
Vương Uyển ngẩng cằm lên, nuốt ngược nước mắt vào trong, gượng gạo nở một nụ cười: "Mua bán không thành thì vẫn còn nghĩa tình, huynh trưởng đã không muốn, vậy chúng ta dừng ở đây. Gặp lại nhau, chỉ là đích huynh thứ muội mà thôi."
Nàng đứng dậy chỉnh trang lại y phục, nụ cười càng thêm ngọt ngào, như đóa hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng, thanh khiết, diễm lệ, ma mị động lòng người.
"Huynh trưởng đã muốn trinh tiết của muội, chắc hẳn cũng không phải người quá câu nệ lễ giáo. Huynh muội loạn luân, vốn là điều cấm kỵ, chúng ta ai cũng chẳng cao thượng hơn ai bao nhiêu."
"Chuyện ngươi tình ta nguyện, huynh trưởng thấy khó khăn, vậy Uyển nhi sẽ đi tìm người khác."
"Thân thể này có thể cho huynh dùng, tự nhiên cũng có thể cho người khác dùng. Muội có thể bị huynh chà đạp đến cao trào, cũng có thể quỳ gối dưới háng người khác cầu xin."
"Nam nữ hoan ái, cũng chỉ có vậy, chỉ cần đạt được mục đích, Vương Uyển ta không quan tâm quá trình ra sao."
Từng câu từng chữ như đâm thẳng vào tim, ghim sâu vào xương tủy, vang vọng trong thư phòng, phân định rạch ròi mối quan hệ giữa hai người.
Vương Tuân trừng mắt nhìn nàng, cầm quyển sách trên án ném mạnh vào người nàng, quát mắng: "Vương Uyển, muội đúng là đồ tiện nhân, cho mặt mũi lại không cần!"
Vương Uyển bị ném trúng, da thịt đau rát, đau đến mức nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào hét lên: "Huynh đã cho muội thứ gì, mà còn mong muội giữ gìn trinh tiết cho huynh? Ta nói cho huynh biết, Vương Uyển ta không phải là liệt nữ, ai có thể giúp ta đạt được mục đích, ta sẽ dâng hiến tất cả cho người đó!"
Vương Tuân kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói, giọng điệu đầy đe dọa: "Muội dám để người khác động vào muội một cái thử xem."
Vương Uyển khẽ nhướn mày, thản nhiên cười khẩy: "Sao, huynh còn muốn giam cầm ta, biến ta thành chim lồng cá chậu sao?"
Vương Tuân còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng gõ cửa gỗ tử đàn hai tiếng. Phong Luyện dẫn theo nha hoàn bưng trà bước vào.
Hắn thu lại vẻ hung dữ, ngồi nghiêng người bên bàn đọc sách, lông mày vẫn nhíu chặt, cằm hơi nâng lên, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, lạnh lùng và sắc bén.
Nha hoàn bưng trà có chút sợ hãi, không dám tiến lên, Phong Luyện liền nhận lấy khay trà, rót một chén trà, cung kính dâng lên cho Vương Tuân, nhẹ giọng nói: "Lang quân, mời người dùng trà."
Vương Tuân nhận lấy, nhấp một ngụm, xem như là nể mặt.
Phong Luyện xoay người nhặt quyển sách dưới chân Vương Uyển lên, đặt ngay ngắn trên bàn, cung kính khuyên nhủ: "Lang quân, đêm đã khuya, Uyển nương tử nên trở về nghỉ ngơi."
Vương Tuân nhìn Vương Uyển một cái thật sâu, không nói gì.
Vương Uyển nghe vậy, liền thuận theo lời Phong Luyện, khẽ khom người chào hắn: "Uyển nhi đã quấy rầy huynh trưởng, xin cáo lui."
Vương Tuân nhìn nàng, cười lạnh: "Vừa rồi muội không phải rất to gan sao?"
Vương Uyển cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi là Uyển nhi nhất thời hồ đồ, nói năng vô lễ với huynh trưởng, thật sự không nên, mong huynh trưởng thứ lỗi."
"Muội đã chọc giận ta, không phải chỉ một câu xin lỗi là xong chuyện." Vương Tuân không chịu bỏ qua.
Vương Uyển không muốn đôi co với hắn nữa, quay sang nói với Phong Luyện: "Phong Luyện tỷ tỷ, muội xin phép về nghỉ ngơi trước."
"Để ta tiễn muội." Phong Luyện đáp lời Vương Uyển, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Vương Tuân, thấy hắn không có phản ứng gì, xem như là đồng ý, mới yên tâm tiễn nàng ra ngoài.