Cơ thể Vương Uyển bất giác mềm nhũn trong vòng tay siết chặt của Vương Tuân. Nàng tựa vào lòng hắn, để mặc hắn ôm ấp vuốt ve một hồi, cho đến khi ý thức được xung quanh có nhiều người qua lại, hai người mới vội vàng trở về Thanh Lan viện.
Ngồi trong xe ngựa, nép mình trong vòng tay ấm áp của Vương Tuân, Vương Uyển bị hương hoa lan thanh mát thoang thoảng từ người hắn xâm chiếm khứu giác, đầu óc mơ màng, lơ mơ nghĩ, nếu đã không thể trốn tránh, chi bằng thuận theo mà hưởng thụ... Dù sao hắn cũng coi như là một người đàn ông không tệ.
Nhưng nàng nào ngờ, đây lại chính là khởi đầu cho những đòi hỏi biến thái của Vương Tuân trên giường.
Xe ngựa dừng lại trước cửa viện, Vương Tuân bế nàng vào phòng ngủ. Các tỳ nữ lập tức tiến lên hầu hạ Vương Uyển tắm rửa, thay y phục. Xong xuôi, nàng được dìu lên giường nghỉ ngơi.
Tấm màn the màu trắng buông xuống hờ hững, tua rua màu xanh lục thẫm buông lơi, cả căn phòng toát lên vẻ tao nhã, lãng mạn.
Phong Luyện trải một tấm lụa mỏng màu hồng phấn lên giường, Vương Uyển đưa mắt nhìn Vương Tuân vừa tắm rửa xong, trong lòng vừa ngượng ngùng, vừa có chút mong chờ.
Vương Tuân nhìn thấy đôi mắt đen láy của nàng cứ dán chặt vào người mình, không khỏi bật cười: "Uyển nhi, muội nôn nóng đến vậy sao?"
Vương Uyển vội vàng né tránh ánh mắt hắn, hai má ửng đỏ, lí nhí phản bác: "Ta... ta nào có."
Vương Tuần mỉm cười không nói, tiến đến ngồi xuống mép giường. Hắn lấy ra chiếc hộp gấm quen thuộc, đổ vài viên thuốc màu đen vào lòng bàn tay.
Vương Uyển khẽ cau mày, bực giận nói: "Sao lại phải dùng thuốc nữa?"
"Ta thích thế." Vương Tuân thản nhiên đáp.
Vương Uyển co người vào trong chăn, lông mi khẽ run, bĩu môi từ chối: "Ta không muốn."
Nàng ngẩng đôi mắt long lanh nhìn hắn, chậm rãi nói: "Không cần thuốc, ta cũng sẽ ướt mà."
Vương Tuân vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không hề bị dáng vẻ nũng nịu của nàng lay động. Hắn nhấc chân nàng lên, kéo quần lụa mỏng xuống, bàn tay to lớn luồn vào giữa hai chân nàng.
Đầu ngón tay thon dài tách nhẹ cánh hoa mẫn cảm, để lộ ra cửa huyệt nhỏ bé, hồng hào. Vương Tuân lấy một viên thuốc, nhẹ nhàng đặt vào.
Hắn liên tục nhét vào năm, sáu viên thuốc mới chịu dừng lại, sau đó dùng một ngón tay chậm rãi đẩy sâu vào trong, đưa toàn bộ số thuốc vào nơi sâu nhất.
Vương Uyển khép chặt hai chân, cọ cọ vào tay hắn, nũng nịu oán trách: "Chật quá, sao huynh lại nhét nhiều như vậy?"
Vương Tuân rút tay ra, ánh mắt sáng quắc, dịu dàng cười nói: "Chốc nữa là tan hết thôi."
Dược tính của xuân dược gặp nhiệt độ cơ thể, nhanh chóng tan ra, len lỏi vào từng thớ thịt, len lỏi vào từng ngóc ngách, khiến nơi tư mật ngứa ngáy, khó chịu. Thành huyệt co rút liên hồi, khát khao được lấp đầy, mật dịch ồ ạt tuôn trào, chảy dọc xuống tấm lụa hồng phấn bên dưới.
Vương Uyển nắm lấy tay Vương Tuân, đặt lên đôi gò bồng đảo căng tròn của mình, nức nở cầu xin: "Huynh... khó chịu quá..."
"Khó chịu ở đâu?" Vương Tuân mỉm cười, cố tình trêu chọc nàng.
Vương Uyển cảm thấy cả người nóng ran, nàng trần truồng dính sát vào người Vương Tuân, kéo tay hắn xoa nắn đỉnh ngực nhạy cảm, sau đó đặt lên cửa huyệt ẩm ướt, thấm đẫm du͙© vọиɠ, nức nở: "Ta ngứa... cả trên, cả dưới đều khó chịu... Muốn..."
Vương Tuân vẫn thản nhiên trêu chọc nàng, chậm rãi hỏi: "Muốn ta làm gì?"
"Muốn huynh đâm vào..." Vương Uyển nũng nịu nói, vặn vẹo hông, muốn nuốt trọn ngón tay hắn.
Vương Tuân không vội, chỉ dùng đầu ngón tay xoay tròn trên cửa huyệt, vẫn cố tình ghé sát tai nàng, khẽ nói: "Muốn ta nhẹ nhàng đâm vào, hay là một mạch đâm đến cùng, khiến Uyển nhi lên đỉnh?"
Giọng nói ấm áp, ngọt ngào ấy, lại cố tình nói ra những lời khiêu khích khiến Vương Uyển không thể chịu đựng nổi. Nơi tư mật co rút mãnh liệt, dòng mật dịch càng cuồn cuộn tuôn trào, nhưng lại chẳng thể lấp đầy khoảng trống đang kêu gọi kia.
Nàng như băng tan gặp lửa, tan chảy trong vòng tay hắn, ôm lấy cổ hắn, hai chân quấn lấy eo hắn, nũng nịu cầu xin: "Muốn... muốn lên đỉnh, muốn huynh đâm đến cùng... Cho ta, được không?"
Vương Tuân giữ chặt lấy vòng eo thon gọn của Vương Uyển, ánh mắt lạnh lùng, hắn gằn giọng hỏi: "Hôm nay nếu không phải ta đến kịp, Hàn Cửu muốn lên giường với muội, muội có phải cũng sẽ vểnh mông ra cho hắn làm bừa không?"
Vương Uyển bị du͙© vọиɠ tra tấn đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, cửa huyệt co rút liên hồi nhưng chẳng có gì đi vào, chỉ biết khóc lóc nức nở: "Huynh... hức... không có..."
"Không có không có nghĩa là muội sẽ không làm." Vương Tuân nhướng mày, cười nhạt: "Biết muội da^ʍ đãиɠ như vậy, đáng lẽ ra ta nên gả muội cho lão ta họ Thôi kia mới phải. Nghe nói hậu viện nhà hắn toàn là loại phụ nữ cả cha lẫn con trai đều cùng chơi, thay phiên nhau phục vụ, chắc chắn sẽ khiến cho Uyển nhi sướиɠ phát điên lên mất."