CHƯƠNG 3
Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi dậy đứng trước gương thấy má trái còn vài vết tím, trên trán và đuôi mắt phải có chỗ tím bầm tôi lấy điện thoại đem chụp lại tất cả.
Cầm điện thoại tôi thấy có rất nhiều cuộc gọi đến từ anh ta và cả mẹ chồng tôi nữa, tin nhắn cũng đến cả chục tin, toàn bộ đều là tin nhắn xin lỗi.
Tôi không trả lời mà gọi ngay cho luật sư ủy quyền đem hết chứng cứ hành hung gửi cho anh ấy, tôi thấy anh ý gọi lại cho tôi, tôi liền bắt máy.
“Em có sao không, cần anh đưa đi viện không”
“Không sao đâu sư huynh, chỉ bị bầm lại thôi, em không bị nặng đâu”
Bảo Đăng không yên tâm, anh ấy vẫn bắt tôi tới viện, anh nói đằng nào cũng muốn tôi làm dám định thương tật để lấy thêm giấy tờ cho tôi. Tôi đồng ý đi cùng anh.
Tôi gửi cho anh địa chỉ nhà và ngồi chờ anh tới, lại có cuộc gọi từ Tử Kỳ, tôi quyết định bắt máy.
“Em đang ở đâu vậy, anh tìm em cả đem hôm qua đấy em biết không, anh đã biết ai tung đoạn video ấy lên rồi. Anh xin lỗi đã trách nhầm em, em có bị thương nặng không”
Tôi chờ anh ta nói xong rồi tiếp lời.
“Tôi không sao, tôi giờ chỉ muốn một điều thôi là ly hôn với anh”
“Em bị gì vậy, chỉ có vậy mà muốn ly hôn sao”
“Đúng chỉ có vậy, anh chờ đi hiện giờ tôi không muốn gặp mặt hay nói chuyện gì với anh cả, anh cũng tranh thủ giải thích với mẹ anh đi”
“Vy Vy em đang mang thai đừng kích động như vậy, anh muốn gặp mặt để giải thích cho em rõ mội chuyện”
“Được vậy anh chờ đến hôm ra tòa rồi giải thích với tôi cũng được”
“Không anh không đồng ý”
“Tôi không cần anh đồng ý, ly thân đủ lâu là được thôi”
Tôi nói xong cúp máy, rút tạm sim này ra dù sao vẫn cần liên lạc với anh ta lúc lấy giấy, tôi nghe tiếng chuông cửa liền ôm bụng đi xuống, tôi nhìn thấy anh lại bật khóc, anh ôm tôi vào lòng rồi nói.
“Em yên tâm anh sẽ đòi lại công bằng cho em”
Trên xe anh vẫn liên tục hỏi tôi về sự việc tôi đáp lại anh chi tiết tất cả, anh nhìn tôi rồi đưa tạm đồ ăn sáng cho tôi ăn, đến bệnh viện anh bắt tôi khám tổng quan toàn bộ một lượt, anh lúc nào cũng cẩn thận như vậy.
Tôi nhìn dáng anh tất bật chạy ngược xuôi giúp tôi mà cảm động , anh lúc nào cũng vậy tôi nhớ lại năm học đại học, hồi tôi và Tử Kỳ mới yêu nhau.
Anh lúc đó chưa biết chuyện nên vẫn muốn tỏ tình nên duyên cùng với tôi, tôi liền nói cho anh biết rằng mình đã có người yêu rồi, anh rất buồn bã anh chúc tôi hạnh phúc.
Rồi biến cố đến với anh, mẹ anh bị ung thư cần tiền chữa trị, ba anh thì bị tai nạn phải nằm một chỗ, nhìn anh vất vả sớm hôm tôi mới lén lút nhờ người gửi cho anh một khoản tiền nặc danh vì tôi biết anh biết sẽ không nhận nó.
Sau này anh cũng biết, anh cứ muốn gửi trả lại tôi, nhưng tôi từ chối, anh liền nói khi nào cần anh giúp gì hãy báo cho anh biết anh sẽ giúp tôi không ngần ngại.
Ngay sau khi tôi biết chồng mình ngoại tình người tôi báo đầu tiên là anh vì tôi muốn ly hôn, anh biết chuyện không ngần ngại tìm các đầu mối khác nhau giúp tôi.
Anh nói sẽ giúp tôi lấy lại toàn bộ công sức của tôi, giúp tôi và con tôi sẽ được hưởng lợi tốt nhất có thể, tôi rất biết ơn anh ấy. Bỗng tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Sao rồi bác sĩ vợ con tôi có sao không?”
“Anh yên tâm cô ấy không sao nhưng đứa con cô ấy thì không giữ được nữa, do bụng cô ấy va đập khá mạnh”
Tử Kỳ nghe xong liền khụy chân xuống, ôm đầu đầy đau đớn, anh nghĩ là do lỗi của mình nên Anh Thư mới bị như vậy, các video đã được gỡ xuống, thông tin trên bảng hot search cũng đã bị xóa bỏ.