CHƯƠNG 2
Khi tôi dậy anh ta đã đi làm từ sớm, tôi liền tiến vào phòng làm việc của anh ta, mở laptop của anh ta lên, đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của anh ta.
May mắn làm sao anh ta vẫn giữ mật khẩu cũ, tôi nhấn vào tin nhắn qua lại của anh ta và Anh Thư, thật kinh tởm làm sao, anh ta thậm chí còn quay lại cảnh hai người ân ái, tôi suýt chút nữa ói ra.
Tôi chụp hết lại tất cả bằng chứng và đem gửi cho luật sư Tống, cô liền đáp lại với tôi đã đủ rồi, cô ta hẹn tôi khi nào có thông tin sẽ hẹn tôi sau.
Tôi chờ đến tối không thấy cô ấy trả lời lại, đúng lúc tôi định lên phòng ngủ thì Tử Kỳ trở về, anh ta lao vào nhà tiến thẳng tới tôi, giáng một cái tát thật mạnh.
“Cô điên rồi phải không, sao cô dám tung đoạn video đó của tôi lên mạng hả, cô không cần giữ mặt mũi cho tôi nữa hả”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả”
“Không hiểu hả cô nhìn đi”
Anh ta nắm tóc tôi kéo dậy, tôi vẫn ôm bụng che chắn cho con, anh ta dí đầu tôi vào video đang lan truyền trên mạng chính là đoạn video tôi gửi cho luật sư Tống, tôi nhìn anh ta rồi nói.
“Tôi không tung nó lên dù anh tin hay không thì tùy”
“Không phải cô thì ai làm được chứ, cô căm ghét Anh Thư như vậy”
“Đúng là tôi căm ghét cô ta nhưng tôi sẽ không làm vậy với anh, anh không hiểu tôi sao hả, nó sẽ anh hưởng tới công ty đó là tâm sức của tôi, tôi không ngu đến vậy”
Anh ta đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng chạy ra ngoài gọi điện, tôi ôm bụng đứng dậy, tiến về phòng ngủ, vào phòng tôi chốt cửa lại rồi khụy xuống khóc.
Tôi ngồi dậy, xoa bụng nói xin lỗi với con.
“Con ơi gắng lên chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, mẹ đảm bảo với con sẽ chúng ta sẽ bình yên”
Tôi nghe xe chạy ra khỏi gara, có vẻ anh ta đã đi ra ngoài, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho vào vali, tôi đặt một chuyến xe taxi. Xuống dưới nhà tôi thấy chị Lưu đang từ cửa đi vào, nhìn thấy tôi chị nói.
“ Cô Đan Vy cậu Tử Kỳ gọi tôi tới trông nom cô, cô định đi đâu vậy? Sao má cô sưng vậy”
“Tôi về nhà mẹ chút, bảo với anh ấy vậy giúp tôi”
“Tối rồi mà cô, hay để mai rồi đi”
“Không sao tôi đặt được xe rồi, chị kéo vali ra xe giúp tôi nhé”
Nói rồi chờ chị lôi vali ra xe, tôi nhanh chóng tiến về phía phòng khách nơi vừa sảy ra cuộc cãi vã, tôi nhanh tay gỡ camera đã gắn sau tivi ra bỏ vào túi.
Xong việc tôi nhanh chóng ra xe, trước khi lên xe tôi dúi vào tay chị Lưu một khoản tiền nói lời cảm ơn với chị, chị nhất định không lấy, khi tôi nói đây là tiền tôi thưởng vì chị đã cố gắng chăm sóc tôi thì chị mới chịu cầm.
Tôi báo bác tài xế về điểm đến, rồi đi thẳng, đến nơi tôi cảm ơn bác tài đã giúp tôi kéo vali vào nhà, bước vào tới nhà tôi mới hết căng thẳng.
Đây là căn nhà ngoại ô, tôi dành dụm được tiền mua trước khi kết hôn, tôi vẫn thường xuyên qua đây nên phòng vẫn rất sạch sẽ, anh ta cũng không biết về nơi này.
Tôi bước về phía phòng bếp tính nấu gì đó ăn cho đỡ đói, thấy chỉ còn mấy hộp bánh bao làm sẵn cùng một ít sữa tươi, tôi hấp tạm lên ăn để đỡ đói.
Vừa ăn tôi vừa khóc, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mà anh ta có thể đánh tôi, nhìn bánh bao tôi nhớ lại khoảng thời gian trước cùng anh ta khởi nghiệp.
Lúc đó tôi cũng hay làm bánh bao ăn cùng với anh ta, lúc đó chúng tôi rất khổ sở để xoay vốn, ở chung nhau trong căn trọ chật hẹp mong chờ tin từ các bên đầu tư.
Nhìn anh ta vui vẻ ăn bánh xiêu vẹo mà tôi làm, mẹ anh ghét tôi thường hay tỏ vẻ không thích tôi vì xuất thân nông thôn, anh ta đều đứng ra bênh vực tôi, khi nhận được khoản tiền đầu tiên anh ta liền mua cho tôi một chiếc nhẫn để đính ước.
Tôi đã hạnh phúc biết bao khi nghĩ rằng tôi đã tìm được đúng người để dựa vào, anh nói anh vất vả mới có thể khiến tôi đồng ý yêu anh, nên sẽ không bao giờ để vuột mất tôi.