CHƯƠNG 1
Tôi bước ra khỏi sảnh công ty, ngước nhìn lên bầu trời, rất trong xanh, rất tươi mát, tự nhiên tôi nhớ tới mẹ mình. Tôi quyết định bắt xe đến nghĩa trang nơi chôn cất mẹ tôi, khi đến nơi tôi cầm theo một bó hoa huệ trắng, đặt trước mộ mẹ.
“Mẹ ơi con xin lỗi, con đã không thể sống hạnh phúc như mẹ mong muốn, con đưa cháu mẹ tới để thăm mẹ đây ạ”
Tôi vừa nói vừa xoa bụng, con tôi hẳn là một đứa bé ngoan ngoãn lắm đây, tôi vẫn rất yêu bé, tôi không nghĩ tới chuyện phá bỏ nó ngay cả khi tôi với anh ta chia tay. Tôi đã có quyết định bỏ bố giữ con.
Khi tôi về tới nhà trời đã tối, anh ta chưa trở về, căn nhà thật lạnh lẽo, chị Lưu giúp việc thấy tôi giờ này mới về vội chạy ra hỏi .
“Cô đã đi đâu vậy tôi lo quá, cậu chủ có dặn là tối nay về khuya lắm, cô không cần chờ đâu”
“Tôi biết rồi, cảm ơn chị, tôi hơi đói, chị làm giúp tôi món gì ăn lót nhé”
“Được được cô đang có thai ăn nhiều một chút mới tốt”
Nói xong chị tiến vào bếp nấu nướng, tôi trở về phòng lên mạng tìm kiếm vài thông tin về li hôn, tôi nhớ lại lúc mình tìm địa điểm kết hôn cũng tra thông tin trên mạng vào giờ này, giờ li hôn cũng tìm vào giờ này, không biết có phải là định mệnh không nữa.
Lúc sau tiếng chị Lưu gọi tôi xuống ăn, tôi nhìn bàn khá nhiều món tôi thích, vừa ăn được vài miếng thì tiếng mở cửa vang lên, Tử Kỳ đã về anh ta bước vào cửa thấy tôi anh ta khẽ nhíu mày, khó chịu nói.
“Tối rồi em ăn ít đi thôi, em xem em bao nhiêu ký rồi, tính định lăn để di chuyển hay sao”
Ngừng lại một chút anh ta cầm cốc nước mà chị Lưu đưa cho uống một ngụm rồi nói tiếp.
“Em cũng phải nghĩ tới anh nữa chứ, em như vậy sao anh dám đưa em đi gặp đối tác”
“Em thấy anh nên dẫn cô thư ký Anh Thư đi thích hợp hơn em đó, cô ấy gầy và đẹp, lại không mang thai như em”
“Em lại ghen vớ vẩn gì vậy hả, sao lại lôi cô ấy vào”
Tôi không trả lời mà nhìn thẳng vào mắt anh ta, anh ta chột dạ nói.
“Em nhìn anh làm gì chứ”
“Không em chỉ đang xem phản ứng của anh thôi, cứ mỗi lần em nhắc tới cô ấy là anh lại như vậy”
“Anh sao chứ, không phải lần trước em ghen bóng gió nói lời cay nghiệt khiến cô ấy tổn thương hay sao. Mà thôi anh cũng không muốn tranh cãi nữa, anh mệt lắm rồi, anh ngủ ở phòng làm việc, em cứ ngủ phòng ngủ một mình đi”
Anh ta bực bội bước lên lầu, tôi nhìn lại bàn ăn không còn hứng thú ăn thêm nữa, tôi liền bảo chị Lưu dọn đi.
Lên trên phòng, lướt qua phòng làm việc của anh ta, tôi nghe tiếng anh ta đang nói chuyện điện thoại. Tôi cười khẩy bước về phòng ngủ, tôi đặt lưng xuống giường nhớ lại những khoảng thời gian trước đây, không biết từ khi nào mà anh ta như vậy, có lẽ từ lúc tôi bắt đầu mang thai.
Anh ta đã không còn bước chân đến gần tôi nữa, nữa là chạm vào tôi, đứa bé này tôi và anh ta đã đều muốn có rất lâu rồi, thời gian trước tôi cũng từng có thai nhưng do tôi làm việc quá sức mà sảy mất.
Lần mang thai này, tôi giữ gìn rất cẩn thận, lúc mới báo tin cho anh ta, anh ta rất vui mừng nhưng dần dần anh ta phàn nàn chê bai tôi liên tục, tôi cũng đã nhận thấy nhưng lời chê bai của anh ta khiến tôi vô cùng đau đớn.
Mẹ anh ta vốn trước không thích tôi, khi biết tin tôi mang thai lần này, bà cũng thân với tôi hơn trước, bà còn thường xuyên mang canh gà qua cho tôi ăn để bồi bổ.
Bà thậm chí còn rất bênh vực tôi khi nghe lời anh ta nói về tôi, bà cũng an ủi tôi rất nhiều. Thật đáng tiếc, lúc tôi với bà đang tiến triển khá hơn thì tôi lại muốn li hôn với con trai bà.
Điện thoại tôi hiện lên lời kết bạn, là của luật sư Tống, cô ấy muốn hổi thêm một số thông tin về vụ việc, tôi lập tức đáp lại lời cô. Cô ấy muốn tôi thu thập thêm một số chứng cứ để làm lợi thế cho tôi trước tòa, tôi đồng ý.
Sau khi bàn bạc, tôi tắt điện thoại đi ngủ, bỗng nhiên tôi bật khóc nức nở.