Con chó nào đi học thay hắn vậy!
Mục thị: "...Ông điên cái gì thế, có ai mắng con trai mình như vậy không!"
"Phu nhân, không phải... Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi." Chử Minh Dương bị Mục thị lườm một cái, lập tức xìu xuống, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lại để thằng nhóc trời đánh này đi đánh chết người ta thật à."
"Đánh chết thì đánh chết, loại người này nhìn thôi đã thấy chướng mắt rồi!" Mục thị chau mày liễu, tức giận mắng.
Chử Minh Dương: "..."
Ông im lặng ngồi lại, chợt quên mất rằng, tính khí của phu nhân còn nóng nảy hơn cả mình.
"Ta thấy chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, dù sao đó cũng là đích tử của Cảnh Thái phó. Hơn nữa, giết người là phạm pháp, không thể làm được." Chử Minh Dương ghé sát vào người Mục thị, nói nhỏ: "Nếu phu nhân thật sự không nuốt trôi được cục tức này, ta sẽ cho người trùm bao tải đánh hắn ta một trận cho hả giận."
Mục thị hừ một tiếng, không nói gì. Bà đương nhiên biết giết người là phạm pháp, chẳng qua là lúc nóng giận lên nên mới có chút ăn nói không lựa lời mà thôi.
Bị cha mẹ mình làm cho một trận như vậy, Chử Dung lại lẳng lặng lùi về chỗ cũ.
Vậy mà còn nói hắn là đồ lông bông, đây rõ ràng là di truyền có được không cơ chứ.
Cha mẹ người nào người nấy tính tình nóng như lửa, lại còn mong hắn biết lễ nghĩa, hiểu đạo lý hay sao!
"Theo ta thấy, làm như vậy là quá đúng!" Vệ thị liếc nhìn Chử Minh Hạc, bực bội nói: "Nếu không phải nhờ trận náo loạn này, thì giờ đây A Du đã nhảy vào hố lửa rồi!"
Chử Minh Hạc nghe ra được sự bất mãn của Vệ thị đối với mình, đành bất lực nói: "Nếu bà nói rõ mọi chuyện với ta từ sớm, ta tự khắc sẽ có cách hủy bỏ tiệc đính hôn. Mấy đứa nhỏ này lại tự ý làm bậy, bây giờ chuyện thành công thì không sao, lỡ như không thành thì biết thu dọn tàn cuộc thế nào đây."
Chử Dung lén liếc nhìn Chử Tranh và Chử Du.
Rõ ràng chỉ có hai người, đâu ra mà "mấy đứa"?
Vệ thị nói: "Ban đầu nếu không phải ông đồng ý hôn sự này, thì làm gì có nhiều chuyện như vậy!"
Chử Minh Hạc sững người: "Sao lại thành ta đồng ý được, rõ ràng là A Du thích…"
"Khụ khụ! Phải, coi như là ta đồng ý đi, nhưng ai mà biết được Cảnh Thời Khanh lại là kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa như vậy."
Chử Du mấy lần muốn xen vào nhưng đều không được, nghe đến đây, sống mũi nàng cay cay rồi "bịch" một tiếng quỳ xuống.
"Ngũ muội muội!"
"A Du!"
"Tất cả là lỗi của con, là do con nhìn người không rõ. Chuyện hôn nhân đại sự vốn nên nghe theo lời cha mẹ, là do con không cẩn thận bị Cảnh Thời Khanh lừa gạt, mới cầu xin cha đồng ý hôn sự này. Tất cả đều là lỗi của con."
Chử Du vừa nói, nước mắt vừa không ngừng lăn dài trên má.
Mỗi khi nghĩ đến cảnh trong mơ, vì mình cố chấp muốn gả cho Cảnh Thời Khanh mà khiến Chử gia tan nhà nát cửa, tim nàng lại đau như thắt lại.
Bây giờ nàng chỉ mới chịu một chút ấm ức này thôi mà cha mẹ, chú thím và các huynh trưởng đã đau lòng đến thế. Nếu nàng thật sự gả cho Cảnh Thời Khanh, đến lúc xảy ra chuyện kia, họ sẽ còn đau khổ đến nhường nào.
Sau khi nàng xảy ra chuyện, Chử gia mới liên tiếp gặp biến cố.
Cha, nhị thúc và tam thúc đều là những người có bản lĩnh thật sự, nếu không phải vì nàng mà loạn cả tấc lòng, sao có thể dễ dàng rơi vào bẫy của người khác như vậy.
Nàng vì tình riêng của bản thân mà hại cả Chử gia, thật sự là bất hiếu, nàng có lỗi với sự yêu thương và quan tâm của họ.
Vệ thị thấy Chử Du khóc đến mức này, vội vàng tiến lên, đau lòng đỡ nàng dậy: "Con bé ngốc này, đây không phải lỗi của con, là do cha mẹ đã không nhìn rõ bộ mặt thật của kẻ đó giúp con, không thể trách con được."
Bà biết rõ A Du đã từng thích Cảnh Thời Khanh. Tình cảm ngây ngô của một thiếu nữ là đáng quý nhất, nhưng tiếc thay lại trao nhầm người.
Bọn họ nghe thôi mà đã thấy tim như vỡ nát, không biết lúc A Du phải chính tai nghe những lời khốn nạn đó, trái tim đã đau đớn đến nhường nào.
Bảo sao, sức khỏe của A Du trước nay vẫn luôn tốt, không có lý nào chỉ dầm mưa một lát mà lại bệnh nặng đến thế.
Thì ra, đây chính là "tâm bệnh" mà Thẩm viện phán đã nói.
Đau lòng quá độ, trong lòng sinh ra trầm cảm.
Vệ thị vừa nghĩ đến những điều này liền cảm thấy khó thở.
"Mẹ, hu hu…" Chử Du vùi đầu vào lòng Vệ thị, khóc đến không thở ra hơi: "Là lỗi của con, sau này con sẽ nghe lời cha mẹ."
"Còn… còn chuyện hôm nay, là con cầu xin nhị ca giúp con, không thể trách nhị ca được."
"Được, được rồi, mẹ biết rồi, A Du đừng khóc nữa, ngoan nào." Vệ thị nuốt xuống cơn nghẹn ngào, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu dàng dỗ dành.
"Mọi chuyện qua rồi, không sao nữa, sau này chúng ta không thèm để ý đến hắn ta nữa."
Mục thị cũng hùa vào dỗ dành: "A Du nhà chúng ta là một cô nương tốt như vậy, đời nào thèm để mắt đến tên Cảnh Thời Khanh đó chứ. Trạng nguyên thì đã sao, Đại lang nhà chúng ta cũng là Trạng nguyên, chẳng kém cạnh gì Cảnh Thời Khanh cả, con nói có phải không, A Dật."