Trong số bốn vị công tử Chử gia, Thế tử Chử Dật là người giống Quốc Công gia nhất, xử sự cẩn trọng, suy nghĩ chu toàn. Nhị công tử Chử Tranh từ nhỏ đã học võ, tính tình tuy có phần thẳng thắn nhưng cũng điềm tĩnh, giữ lễ, khi đối địch đã có thể bày binh bố trận, nắm giữ toàn cục. Tam công tử Chử Dung thì khỏi phải nói, là một kẻ chuyên gây chuyện thị phi, tính tình lại năng động, hiếm ai theo kịp dòng suy nghĩ của hắn. Còn Tứ công tử Chử Mặc tuy vẫn đang theo học ở Quốc Tử Giám nhưng đã sớm bộc lộ tính cách ôn hòa, trầm lặng.
Nếu nói chuyện hôm nay là do Chử Dung gây ra, thì có lẽ chẳng ai thấy ngạc nhiên. Thế nhưng, người làm ra chuyện cầm đao uy hiếp Thế tử lại chính là Chử Tranh, một người luôn xem quân quy là trên hết.
Không chỉ Chử Minh Hạc không dám tin, mà ngay cả Chử Minh Sâm và Triệu thị cũng kinh hãi không thôi.
Triệu thị lập tức đứng bật dậy, vội vàng quát lớn: "Tranh Nhi, con đang làm cái gì vậy!"
Thuận Nghĩa hầu phủ tuy mang tước Hầu, nhưng lại không có bao nhiêu thực quyền, xét ra thì chẳng là gì ở đất Trường An đầy rẫy những nhà quyền quý này.
Thế nhưng, dẫu có là vậy, Ngụy Ngọc kia cũng là một vị Thế tử. Hơn nữa, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật, Ngụy Ngọc còn là cháu ngoại của Hoắc gia ở Quảng Lăng. Hoắc lão tướng quân chỉ có một người con gái ruột là mẹ của hắn, từ nhỏ đã vô cùng yêu thương. Sau khi con gái mất sớm, Hoắc lão tướng quân bèn dồn hết tình cảm cho người cháu ngoại này.
Người ngoài không biết, chẳng lẽ Chử gia bọn họ lại không hiểu hay sao?
Vả lại, Vệ gia và Hoắc gia xưa nay vốn có quan hệ tốt đẹp. Cho dù lớp trẻ không thường xuyên qua lại nên không thân thiết, thì cũng không thể đối xử với người ta một cách khinh suất như vậy được!
Thế mà Chử Tranh thì hay rồi, dám kề thẳng dao lên cổ người ta.
Chử Dung đứng bên cạnh, mắt mở to kinh ngạc nhìn chằm chằm nhị ca của mình. Quả nhiên nhị ca là người không nói thì thôi, đã làm là làm chuyện lớn!
Sao mình lại không nghĩ ra được cách này nhỉ.
"Phụ thân, người đừng trách nhị ca ca, là con..."
"Đại bá, chuyện này có nguyên do khác ạ." Chử Tranh ngắt lời Chử Du, rồi giọng trầm xuống, kể lại cặn kẽ mọi chuyện mà Chử Du đã nghe được ở Minh Hương Lâu.
"Con tức không chịu nổi, nhưng sự việc đã đến nước này, không kịp hủy bỏ tiệc đính hôn nữa, lại sợ không có bằng chứng sẽ liên lụy đến Quốc Công Phủ, nên đành phải nghĩ ra cách này. Bác cả yên tâm, con sẽ đến chỗ Ngụy Thế tử để nhận tội."
Lúc này, Chử Tranh cũng biết mình đã hành động thiếu suy nghĩ. Lẽ ra hắn không nên bốc đồng như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa còn đạt được mục đích hắn mong muốn, nên giờ có hối hận cũng vô ích.
Hắn sẽ tự tìm cơ hội để xin lỗi Ngụy Ngọc.
Ngụy Ngọc dù không có thực quyền hay công danh, nhưng cũng là một vị Thế tử. Theo luật lệ của Đại Tễ, hành động của hắn được xem là phạm thượng.
"Cảnh Thời Khanh hắn là cái thá gì mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy!" Chưa đợi những người khác trong Chử gia kịp tiêu hóa sự thật mà Chử Tranh vừa nói, Vệ thị đã đập mạnh tay xuống bàn, tức đến đỏ bừng cả mặt.
Lúc này, Chử Minh Hạc cũng đã hiểu ra, sắc mặt lập tức trở nên tái mét.
Ông không thể nào ngờ được, Cảnh Thời Khanh trước mặt ông luôn tỏ ra cung kính ôn hòa, sau lưng lại có bộ mặt như thế. Không chỉ vu khống Quốc Công Phủ, mà còn bôi nhọ danh tiếng của A Du như vậy!
Sắc mặt những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.
A Du là cô nương duy nhất trong phủ, từ nhỏ đã được họ nâng trong lòng bàn tay mà yêu chiều, chỉ hận không thể đem hết mọi thứ tốt đẹp trên đời này nhét vào Trích Tinh Viện cho nàng. Nói cách khác, ngũ cô nương nhà họ có thứ tốt đẹp nào mà chưa từng thấy qua, cớ gì lại phải đi để ý một tên Cảnh Thời Khanh đến mức phải dùng quyền thế để ép buộc?
Còn vu cho nàng tội chia rẽ uyên ương, phá hoại lương duyên của người khác!
Trong lòng mọi người càng nghĩ càng tức, cô nương mà họ hết mực yêu chiều, sao có thể để kẻ khác chà đạp như vậy!
Chử Dung xưa nay vốn quen thói ngang ngược, liền phất tay áo, xoay người đi ra ngoài: "Lão tử đi xử lý cái thứ chó má này!"
"Đứng lại!" Chử Minh Dương xoa xoa mi tâm, quát lớn.
Chử Dung buộc phải dừng bước, hai mắt tức đến đỏ ngầu: "Cha! Con đã sớm nói hắn không phải thứ tốt đẹp gì rồi, loại tiểu nhân hai mặt giả dối như vậy, cha còn muốn cản con!"
"Con xem con nói cái gì thế!" Chử Minh Dương hận rèn sắt không thành thép, mắng: "Cả một nhà toàn trưởng bối ở đây, con xưng lão tử với ai hả, quy củ học vào bụng chó hết rồi à!"
Chử Dung: "?"