Người phu xe quả thực không nghe được câu nói phía sau của Ngụy Ngọc, nên trong lòng đang thầm cảm kích vô cùng. Xem ra, Thế tử gia cũng không phải là kẻ khốn nạn như lời đồn, ít nhất thì hắn cũng không vì chuyện này mà trút giận lên ông ta.
Chính vì thế, khi nghe Thế tử muốn tìm tiệm y phục may sẵn, người phu xe vội vàng đáp lời, rồi đánh xe đến trước cửa tiệm y phục tốt nhất trên con phố này.
“Thế tử gia, ngài có yêu cầu gì không ạ?” Tòng Nam vừa xuống xe đi được vài bước, lại quay lại hỏi.
“Đừng quá lộng lẫy, nhưng cũng đừng quá tồi tàn.”
Tòng Nam: “... Ồ.”
Nói cũng như không.
Tận mắt trông thấy Tòng Nam đảo mắt một cái, người phu xe kinh ngạc vô cùng, bèn lén lút liếc nhìn vào trong xe.
Ông ta chợt cảm thấy, hình như Thế tử gia không hề ngang ngược tàn bạo như lời đồn thì phải?
Nếu không thì, sao hắn lại có thể dung túng cho thư đồng vô lễ đến vậy chứ.
“Ưm.”
Người phu xe khựng lại, tiếng gì vậy nhỉ?
“Hự... khà khà... hê hê hê...”
Người phu xe cứng đờ quay đầu nhìn vào trong xe, lẽ nào Thế tử đang cười sao?
Cỗ xe cũng khẽ rung lên. Ông ta ngơ ngác và tò mò, không hiểu có chuyện gì mà lại khiến Thế tử gia vui đến thế?
Bên trong xe, Ngụy Ngọc lúc thì lấy tay che mặt, lúc lại mím chặt môi. Dù hắn đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng vẫn có thể thấy rõ gương mặt thanh tú, xinh đẹp ấy đang cười tươi như hoa.
Đôi mắt ngông nghênh của chàng thiếu niên như đang tỏa sáng, rạng rỡ đến mức khiến vạn vật trên đời đều trở thành nền cho mình.
Chẳng ai biết được rằng, người con gái tựa ánh trăng sáng trong mắt vị công tử thế gia thành Trường An kia, cũng chính là người mà hắn đã sớm đặt ở nơi sâu nhất trong tim.
Lần đầu gặp gỡ, nàng tựa như một nàng tiên nhỏ từ trên trời giáng xuống, đẹp đến mức khó tin.
Sau khi chọc cho nàng khóc, hắn chỉ cảm thấy những giọt lệ tựa như hạt trân châu kia dường như đang thiêu đốt trái tim mình, khiến hắn hối hận vô cùng.
Về sau, hắn còn gặp lại nàng rất nhiều lần.
Nhưng nàng lại chưa từng trông thấy hắn.
Năm ngoái, tại tiệc cưới của nhị công tử Vệ gia ở Ngô Quận, hắn lánh xa sự ồn ào, một mình ngồi ngẩn người trên hòn non bộ. Bất chợt, nàng lọt vào tầm mắt hắn, và cũng va vào trái tim hắn.
Vì vậy, hắn đã đến thành Trường An sớm hơn dự định.
Vào ngày vào thành, xe ngựa của hắn và nàng gần như đã lướt qua nhau.
Từ khe rèm xe, hắn chỉ thoáng thấy được một góc nghiêng của gương mặt nàng, mà tim đã đập loạn nhịp.
Hắn nghĩ, đó hẳn là rung động đầu đời của tuổi thiếu niên như trong sách vẫn thường nói.
Sau này...
Hắn đã thấy nàng hai lần ở Minh Hương Lâu, nàng đi cùng với Mục gia cô nương, phía sau còn có một Chử Tam đi theo.
Vào tiết Hoa Triều, hắn từ xa ngắm nàng đoán đố đèn, nhìn các huynh trưởng của nàng tranh nhau giành lấy lồng đèn cho nàng, rồi lại thấy nàng mỗi tay xách một chiếc lồng đèn, chân tay luống cuống nhìn chiếc đèn thỏ trong tay Chử Tam.
Vào ngày Cảnh Thời Khanh đỗ Trạng nguyên và diễu hành trên phố, hắn đã ở ngay trên lầu các đối diện nàng.
Hắn thấy nàng cười tươi như hoa, trong ánh mắt ngập tràn vẻ thẹn thùng và vui sướng.
Và rồi, chính là lễ cập kê hôm nay.
Nàng vén lên mái tóc thiếu nữ, để lộ vầng trán thanh tú, khoác lên mình bộ lễ phục màu đỏ đen, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn ẩn mình trong đám đông, cũng giống như bao chàng trai khác, tham lam ngắm nhìn nàng.
Kể từ hôm nay, nàng sẽ có hôn ước, không còn là người mà hắn có thể mơ tưởng nữa.
Thực ra, cho dù nàng không có hôn ước, thì cũng chẳng phải là người mà hắn có thể tơ tưởng.
Nàng là cành vàng lá ngọc cao quý, là vị tiểu thư danh giá bậc nhất thành Trường An, là chủ mẫu tương lai mà vô số gia tộc quyền quý tranh nhau hỏi cưới. Còn hắn, một thế tử ngay cả gia tộc cũng không dung, không quyền không thế, không công không danh, chỉ có thể đứng trong một góc khuất tối tăm mà lặng lẽ ngước nhìn nàng.
Thế nhưng, ngay chính lúc này, nàng lại va vào lòng hắn.
Nàng dùng đôi mắt long lanh mà hắn ngày đêm mong nhớ ấy nhìn hắn, còn bắt hắn phải chịu trách nhiệm.
Khoảnh khắc ấy, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người như đông cứng lại.
Hắn không dám tin, niềm vui bất ngờ đến điên cuồng này lại có thể xảy đến với mình.
Ngay cả khi biết nàng chỉ đang lợi dụng mình, niềm vui sướng và xúc động trong lòng hắn cũng không hề vơi đi nửa phần.
Chỉ cần là nàng, hắn đều cam tâm tình nguyện.
Mãi cho đến khi Tòng Nam ôm y phục quay lại xe ngựa, Ngụy Ngọc mới trở lại dáng vẻ thường ngày, thay bộ đồ mới rồi tiến vào Minh Hương Lâu.
Là một khách quen của Minh Hương Lâu, nhưng hôm nay Ngụy Ngọc lại cảm thấy trà ở đây thơm và ngọt hơn hẳn mọi khi.
Thơm nức mũi, ngọt đến phát ngấy.
Tại Chử gia, trong Thanh Phong Đường.
Chử Minh Hạc với ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm vào hai huynh muội đang cúi đầu im lặng đứng ở dưới, dường như không thể tin vào tai mình: “Hai đứa nói lại lần nữa!”
Chử Du lén liếc nhìn Chử Tranh, đang định mở miệng thì Chử Tranh đã giành nói trước: “Là con đã uy hiếp Ngụy Thế tử, ép hắn phá hỏng tiệc đính hôn của Ngũ muội. Tất cả đều là chủ ý của cháu, không liên quan gì đến Ngũ muội. Đại bá cứ phạt một mình con là được rồi.”
Ngừng một lát, hắn ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Cho dù được làm lại lần nữa, con vẫn sẽ làm như vậy.”
“Cảnh Thời Khanh không phải là lương duyên của Ngũ muội!”