Cẩm Dao

Chương 40: Phạt nhẹ thôi

Trước Sau

break

Chử Dật nén đi vẻ u ám trên mặt, khẽ nhếch môi rồi ôn tồn nói: “Du Nhi là cô nương tốt nhất trên đời này, là do Cảnh Thời Khanh có mắt không tròng, không biết tốt xấu. Cũng may là muội đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của hắn. Vả lại, thành Trường An này thiếu gì trang nam tử tốt, sau này muội cứ từ từ mà chọn lựa.”

“Đúng, đúng, đúng, A Dật nói phải lắm.” Chử Minh Dương cất giọng sang sảng. “Nhân tiện nói luôn, cách đây không lâu, trong doanh trại của ta có mấy thiếu gia con nhà thế gia đến rèn luyện, Nhị thúc sẽ để mắt chọn lựa giúp con.”

“Phải đó, phải đó, Ngũ muội muội đừng khóc nữa.” Chử Dung cũng chen vào, ôm lấy tim mình rồi làm một động tác khoa trương: “Ngũ muội muội mà khóc một cái, là tim của Tam ca ca “rắc” một tiếng, vỡ tan thành hai mảnh luôn đó.”

Nỗi áy náy và khổ sở trong lòng Chử Du dần dần tan đi trong những lời khuyên nhủ của mọi người. Đặc biệt là khi thấy điệu bộ khoa chân múa tay của Chử Dung, nàng cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Cười rồi, cười rồi, Ngũ muội muội cười rồi, hê hê.” Chử Dung vỗ tay một cái, rồi nhìn quanh một vòng và tuyên bố: “Xem ra vẫn là ta hữu dụng nhất.”

Chử Dật lười biếng liếc nhìn hắn, đoạn quay mặt đi chỗ khác.

“Được rồi.” Thấy con gái đã ổn định lại cảm xúc, Chử Minh Hạc thở phào nhẹ nhõm. “Trời không còn sớm nữa, A Du về nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác cứ giao cho cha là được.”

Chử Du mấp máy môi, trông có vẻ muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, nàng cũng chỉ đành cúi người hành lễ rồi lui xuống.

Sau khi Chử Du đã rời đi, Chử Minh Hạc mới nhìn sang Chử  Tranh: “Chuyện này tuy có thể thông cảm, nhưng quả thực là có hơi bốc đồng rồi.”

Chử Tranh cúi đầu: “Con xin nhận phạt.”

Chử Minh Hạc lại nhìn về phía Chử Minh Dương: “Gia pháp thì thôi không cần, còn về quân pháp, Nhị đệ xem rồi định liệu đi.”

Dù sao thì quy củ trong quân đội rất nghiêm ngặt, Chử Tranh cầm đao uy hiếp Thế tử, không thể không phạt.

Như vậy thì sau này chuyện có đến tai Hoắc lão tướng quân, cũng có cái để giải trình.

Chử Minh Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì… đến lĩnh mười quân côn đi.”

“Vâng.”

Chử Tranh mặt không đổi sắc mà nhận lệnh.

Hắn quanh năm luyện võ, mười quân côn đối với hắn thực sự chẳng thấm vào đâu.

“Lão Tam cũng phạt chung.”

Chử Dung đang hóng chuyện vô cùng hào hứng, không ngờ ngọn lửa này lại cháy đến tận người mình, hắn lập tức trợn tròn mắt nhìn Chử Minh Hạc, thất thanh nói: “Đại bá, con đâu có da dày thịt béo như Nhị ca, mười quân côn này chẳng phải là muốn lấy mạng con sao!”

Thảo nào vừa rồi Đại bá không nói là “hai người”, mà lại nói là “mấy người”.

Hóa ra là đã tính cả hắn vào rồi!

“Nhưng con có làm gì đâu.” Thấy Chử Minh Hạc không lên tiếng, Chử Dung sốt ruột vô cùng. “Đại bá không tin thì cứ hỏi Nhị ca xem, con thật sự không biết gì hết mà.”

Chử Tranh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nghe thấy gì.

Chử Dung: “… Đại bá, người tin con đi, chuyện này con thật sự không tham gia vào.”

-

“Mẹ, cứu con với.”

Mục thị dời mắt đi, nhìn sang Chử Minh Dương: “Mặc Nhi có gửi thư về không? Thằng bé đã đến Quốc Tử Giám chưa?”

Chử Minh Dương đứng dậy: “Thư đã tới nhưng ta chưa xem, vừa rồi đến đây vội quá nên để trong thư phòng rồi. Phu nhân, chúng ta qua đó xem thử đi.”

Chử Dung nhìn cha mẹ mình dìu nhau rời đi: “…”

Khoan đã, Tứ đệ chỉ về Quốc Tử Giám thôi mà, hạ nhân đưa đến nơi tự khắc sẽ về bẩm báo, cần gì phải gửi thư?

Lẽ nào mình không phải con ruột…

Vừa ra khỏi cửa, Mục thị mới nghiêm mặt nói: “Dung Nhi từ nhỏ đã không phải chịu khổ gì, phạt cho có lệ là được rồi. Nếu thật sự đánh nó đến nỗi có mệnh hệ gì, ta không để yên cho ông đâu!”

Chử Minh Dương gật đầu lia lịa: “Phu nhân yên tâm, người của ta biết nặng nhẹ mà.”

Nói xong, Chử Minh Dương lại chột dạ sờ mũi.

Thật ra cũng chỉ có thể trách thằng nhóc trời đánh này quá nghịch ngợm. Nếu không đánh cho nó không xuống được giường, e là nó sẽ chạy ra ngoài gây chuyện long trời lở đất mất.

Trước khi có đối sách, tuyệt đối không thể để nó đi bứt dây động rừng.

Còn chuyện nói lý lẽ ư?

Ha… biết con không ai bằng cha, nếu thằng nhóc này mà nghe lọt được lý lẽ, thì nó đã không phải là Chử Dung rồi.

“Thật ra chỉ cần nhốt nó lại không cho ra ngoài là được, đâu nhất thiết phải ăn một trận đòn.” Mục thị vẫn không yên tâm nói.

Chử Minh Dương: “…”

“Từ nhỏ đến lớn đã nhốt nó bao nhiêu lần rồi, có lần nào nhốt được đâu?”

Cửa lớn cửa sổ không biết đã phải sửa bao nhiêu lượt, thậm chí có mấy lần nó còn dỡ cả mái nhà đi!

Bổng lộc mỗi năm của ông còn không đủ để cho nó phá phách!

Mục thị: “… Vậy thì ra tay nhẹ một chút.”

“Phu nhân cứ yên tâm, hạ nhân biết chừng mực mà.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc