Cẩm Dao

Chương 26: Trông hắn đáng thương

Trước Sau

break

Hiện tại trong tiền sảnh này, người tôn quý nhất chính là Thái tử.

Ngụy Ngọc đây chẳng phải là đang nói rõ, sợ Thái tử điện hạ thiên vị Cảnh gia sao.

Tuy rằng hắn có sự lo ngại này cũng là bình thường, dù sao thì hiện nay Đông Cung và Cảnh gia vốn là một phe, nhưng hắn lại nói ra một cách trắng trợn như vậy, không khỏi... cũng quá ngang ngược đi.

Cảnh Thái phó liếc nhìn Thái tử, vội đứng dậy cáo lỗi: “Đều là do thần quản giáo không nghiêm, mới để khuyển tử quấy nhiễu điện hạ."

Tiêu Hoài Thần nén xuống sự bực bội trong lòng, sau khi hừ lạnh một tiếng liền thản nhiên nói: “Người đang ở đâu."

"Bẩm Thái tử điện hạ, Ngụy Thế tử và Cảnh Đại công tử đang ở tiền viện."

Lúc này ở tiền viện, chỉ sợ đã tụ tập đông đủ tất cả khách khứa rồi, trong tình huống như thế này, cho dù Thánh Thượng có đến cũng không thể công khai thiên vị ai được.

Tiêu Hoài Thần cười khẩy một tiếng: “Hắn cũng thông minh đấy."

"Các vị hãy cùng Cô đi xem xem."

"Vâng."

Thái tử đứng dậy, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đương nhiên đi cùng bên cạnh, theo sát phía sau là Chử Minh Hạc và Cảnh Thái phó, còn có Quốc Tử Giám Tế tửu và mấy vị đại nhân khác, đi cuối cùng là hai huynh đệ Chử Dung và Chử Tranh.

Vẻ mặt Chử Dung vô cùng nôn nóng, chỉ hận không thể lập tức bay đến tiền viện để xem náo nhiệt, còn Chử Tranh thì thần sắc nghiêm túc, sắc mặt hơi trầm xuống.

Phương pháp mà Ngụy Ngọc nghĩ ra, lại là đánh nhau với Cảnh Thời Khanh sao?

Quả thực có chút không đáng tin cậy.

Lúc đám đông vây quanh Thái tử đến đại viện, trong sân đã rất náo nhiệt.

Mà cho dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý, vẫn bị hai người ở giữa làm cho giật nảy mình.

Cảnh Thời Khanh trông còn đỡ hơn một chút, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế do hạ nhân mang tới, chỉ có phần cẳng chân là thấm một mảng máu đỏ sẫm.

So với hắn ta, Ngụy Ngọc thì có chút... không nỡ nhìn.

Trán dường như bị thủng một lỗ, máu tươi men theo gò má chảy xuống đến cổ, thấm ướt một mảng lớn vạt áo màu xanh lam.

Kết hợp với gương mặt đẹp đến quá mức kia của hắn, lại có một vẻ đẹp tan vỡ, thêm vào đó là vẻ mặt vừa ấm ức vừa bướng bỉnh nơi chân mày ánh mắt, khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn.

Thế nhưng Thuận Nghĩa hầu với tư cách là phụ thân, trên mặt không những không hề tỏ ra đau lòng, mà còn đầy vẻ oán trách.

"Đúng là nghịch tử!"

Gây sự với ai không gây, lại cứ nhằm vào Chử gia đang lên như mặt trời ban trưa, còn đánh cả con rể tương lai của Chử gia, công tử nhà Cảnh Thái phó. Nghịch tử này là chê ông ta làm Hầu gia quá yên ổn rồi sao!

Quả thực là không biết trời cao đất dày, hồ đồ làm càn!

Bị phụ thân trách mắng trước mặt mọi người, Ngụy Ngọc tức giận quay mặt đi, vành mắt hơi phiếm hồng, tuy không nói một lời nào, nhưng trông bộ dạng lại vô cùng ấm ức.

Các vị phu nhân có mặt ở đây đều đã có con cái, thấy một thiếu niên lang tuấn tú như vậy bị đánh đến nông nỗi này, lại còn bị phụ thân trách mắng ghét bỏ trước đám đông, khó tránh khỏi động lòng thương cảm. Bề ngoài tuy không thể hiện, nhưng trong lòng lại càng coi thường Thuận Nghĩa hầu thêm vài phần.

Năm đó, chính thất đại nương tử của Thuận Nghĩa hầu phủ qua đời chưa được bao lâu, Thuận Nghĩa hầu đã cưới vợ kế. Vì chuyện này mà Quảng Lăng Hoắc lão tướng quân đã đích thân đến Trường An đón ngoại tôn mới bảy tuổi của mình đi. Chuyện này người dân Trường An ai cũng biết.

Khi đó, có rất nhiều người ngấm ngầm mắng Thuận Nghĩa hầu bạc tình bạc nghĩa. Thuận Nghĩa hầu phủ có thể đứng vững ở Trường An, phần lớn là nhờ vào thế lực của Hoắc gia ở Quảng Lăng. Thế nhưng, nữ nhi Hoắc gi vừa qua đời chưa đầy ba tháng, ông ta đã quay đầu tái giá. Chuyện này quả thực có chút không đàng hoàng, cũng chẳng trách Hoắc lão tướng quân phải đích thân đến Trường An đón người.

"Thái tử điện hạ."

Có người mắt tinh nhìn thấy Thái tử và đoàn tùy tùng, vội vàng hành lễ thỉnh an.

Đợi mọi người hoàn tất lễ nghi, những người không liên quan đến chuyện này đều có ý tứ lùi về sau vài bước.

Đến cả Thái tử điện hạ cũng kinh động rồi, chuyện này e rằng không dễ dàng giải quyết như vậy.

Thuận Nghĩa hầu Ngụy Trung Lâm lúc này cũng thấp thỏm không yên, vừa thấy đã vội chắp tay xin lỗi trước, nhìn bộ dạng đó chỉ hận không thể lập tức cắt đứt quan hệ phụ tử với Ngụy Ngọc ngay tại chỗ.

Trong khi đó, Cảnh Thời Khanh lúc này đã có không ít người vây quanh, Cảnh phu nhân còn đau lòng đến mức không ngừng lau nước mắt. Hai bên vừa đặt cạnh nhau so sánh, thiếu niên tuấn tú đứng đơn độc một góc kia lại càng khiến người ta thêm thương cảm.

Cho dù hắn có ngang ngược đến đâu, thì cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương mất mẹ từ thuở nhỏ. Nay gặp chuyện, đến một người đứng về phía hắn cũng không có.

Cho dù cách đây không lâu hắn vừa khiến công chúng phẫn nộ, nhưng lúc này bộ dạng đáng thương thê thảm với cái đầu đầy máu kia đã khiến người ta không tài nào ghét nổi nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc