Cẩm Dao

Chương 25: Đụng xe rồi

Trước Sau

break

Chẳng lẽ muốn giành người với phủ Thái phó?

"Gia đi hủy cái tiệc đính hôn này đây!" Khóe môi Ngụy Ngọc nhếch lên, cười vô cùng ngông cuồng.

Trước mắt Tòng Nam tối sầm, tiêu rồi!

Thế tử gia điên rồi sao!

"Ngài có muốn suy nghĩ lại không, thành Trường An còn rất nhiều cô nương xinh đẹp khác mà..."

"Câm miệng!"

"Đi theo Gia làm chuyện lớn!"

Tòng Nam: "..."

Một nén hương sau.

Tòng Nam đứng trước cổng lớn Chử gia, nghi hoặc khó hiểu: “Thế tử, ngài không phải nói muốn làm chuyện lớn sao, sao lại ra ngoài rồi?"

Ngụy Ngọc nhướng mày, sửa sang lại vạt áo tay áo, thay đổi một bộ dáng vẻ nho nhã: “Chúng ta đi gặp vị tân khoa Trạng nguyên kia."

Tiệc rượu Chử gia đến giờ vẫn chưa có ai rời phủ.

Lễ cập kê tuy đã xong, nhưng tiệc đính hôn lại vì đại công tử Cảnh gia vắng mặt mà vẫn chưa có chút động tĩnh nào, ai mà không muốn ở lại hóng chuyện chứ.

Đối với biến cố vừa rồi, tất cả mọi người có mặt đều ngầm hiểu không nhắc tới, nhưng ánh mắt lại luôn liếc về phía người Cảnh gia.

Dưới cái nhìn của bao người, Chử ngũ cô nương ngã vào lòng Thế tử Ngụy gia, tuy nói chuyện này là do Ngụy Ngọc kia quá vô liêm sỉ, không thể trách Chử ngũ cô nương, nhưng xảy ra chuyện thế này, cuối cùng tổn hại vẫn là danh tiếng của nữ nhi.

Hơn nữa hôm nay còn là tiệc đính hôn của Chử gia và Cảnh gia.

Cảnh gia không những phải ngậm bồ hòn làm ngọt, còn không thể nói nửa lời, dù sao chuyện này nói nhỏ đi, chẳng qua là Chử ngũ cô nương bị vấp ngã, lại được người ta đỡ một chút mà thôi, không có gì to tát cả.

Ngay cả bản thân Trương thị cũng biết, thiệt thòi này chỉ có thể nuốt vào bụng, vẫn tươi cười niềm nở với mọi người, không thấy chút khó chịu nào.

Nhưng có thật sự không để tâm hay không, chỉ có bản thân bà ta biết rõ.

Cứ thế lại qua thêm nửa canh giờ, ngay lúc nụ cười trên mặt Trương thị sắp không giữ nổi nữa, cuối cùng cũng chờ được tin tức của Cảnh đại công tử, thế nhưng tim bà ta còn chưa kịp hoàn toàn hạ xuống, đã nghe gã sai vặt vội vàng hấp tấp nói.

"Phu nhân, Đại công tử đụng phải Thế tử Ngụy gia rồi."

Bữa tiệc hôm nay của Chử gia có thể nói là biến cố xảy ra liên miên.

Đầu tiên là Cảnh Thời Khanh bị ngựa kinh hãi làm ngã bị thương chân, phải hoãn lại lễ đính hôn; sau đó là Ngụy Ngọc dưới cái nhìn của bao người lại giẫm lên vạt váy của Chử Du, chọc giận mọi người; rồi lại đến xe ngựa của Cảnh Thời Khanh đâm phải Ngụy Ngọc.

Chỉ trong nửa buổi sáng ngắn ngủi đã liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, đương nhiên kinh động đến Chử Quốc công và những người khác ở tiền sảnh.

Tiệc của Chử gia, khách đến dự không chỉ có danh môn quyền quý, mà còn có cả quý nhân trong cung.

Phần thưởng của Thánh Thượng đã ban xuống từ sớm, Trung cung và các vị phi tần đương nhiên cũng không thiếu phần, còn trong số tiểu bối thì Thái tử và mấy vị hoàng tử càng đích thân đến dự tiệc.

Mấy vị lão gia và công tử Chử gia từ sau khi khai tiệc vẫn luôn ở tiền sảnh tiếp khách.

Chỉ có Chử Tranh giữa chừng tìm cớ ra ngoài khoảng hai khắc.

Lúc này bên ngoài ồn ào như vậy, Chử Quốc công không thể không ra mặt.

Sau khi biết đầu đuôi sự việc, Chử Minh Hạc hỏi ý của Thái tử và Cảnh Thái phó, liền phái Chử Thế tử dẫn người đến xử lý.

Không lâu sau, Chử Thế tử liền sai tùy tùng thân cận Nguyên Phong về bẩm báo.

Ngụy Thế tử bị xe ngựa đâm vỡ đầu, sau đó lại cùng Cảnh Đại công tử vì mỗi người một lời tranh cãi không dứt mà động thủ, cái chân vừa mới bôi thuốc của Cảnh Đại công tử lại bị thương, nhưng cả hai người không ai chịu nhượng bộ, cũng không cho đại phu chữa trị, cứ nhất quyết phải phân rõ trắng đen. Chử Thế tử là người ngoài không thể quyết định, đành phải mời hai người về Chử phủ.

Lúc này ở Chử gia có rất nhiều người có quyền thế, nhất định có thể chủ trì công đạo cho họ.

Lời của Nguyên Phong vừa dứt, trong tiền sảnh rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

Tiếng tăm kiêu căng ngang ngược của vị Ngụy Thế tử này cả thành Trường An đều biết, nhưng Cảnh Đại công tử chẳng phải được đồn là quang minh lỗi lạc, ôn nhuận như ngọc nhất sao, sao lại có thể...

Là chủ nhà, Chử Minh Hạc ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Hiện giờ người đang ở đâu, trước tiên mời vào để gọi đại phu chữa trị."

Nguyên Phong: “Bẩm gia chủ, Ngụy Thế tử không chịu vào tiền sảnh."

Chử Minh Hạc không hiểu: “Đây là vì sao?"

"Ngụy Thế tử nói..." Nguyên Phong ngập ngừng, dường như có chút e dè.

"Ngươi cứ nói đừng ngại."

"Vâng." Nguyên Phong: “Ngụy Thế tử nói, hắn thế đơn lực bạc, sợ không cầu được sự công bằng."

"Chuyện này..." Dù là người trầm ổn như Chử Minh Hạc, cũng bị sự to gan của vị thế tử Ngụy gia này làm cho giật mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc