C tiếp tục đưa một mình Lận Hoài Sinh ra ngoài như thường lệ và cho cậu ăn.
Nơi họ bị giam giữ hầu như không có nguồn sáng tự nhiên; hoặc là u ám, hoặc là luôn luôn bị bao phủ bởi ánh sáng trắng nhợt nhạt của đèn sợi đốt. Ở trong tình trạng như vậy lâu, dù là người có tinh thần mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng. Vì vậy, Lận Hoài Sinh vẫn rất biết ơn kẻ bắt cóc C. Sau khi đối phương quan tâm đến vấn đề ăn uống của cậu, Lận Hoài Sinh có thể dựa vào khoảng cách mỗi lần C đến tìm cậu để suy đoán khoảng thời gian hiện tại.
Hôm nay trong đồ ăn có món trứng hấp nóng hổi, được chế biến theo phong cách rất phương Đông. Chỉ có điều bề mặt trứng đầy lỗ rỗ, đào xuống lại không được chín đều. Có chỗ trộn đều, có chỗ thì lòng trắng và lòng đỏ tách riêng ra. Vừa không đẹp mắt, mùi vị cũng bình thường. Nhưng C thì cứ muỗng này tiếp muỗng khác, từ tốn đút cho Lận Hoài Sinh, như thể không biết rằng món ăn mình làm ra không hề hấp dẫn.
Chắc chắn là do hắn ta làm.
Lận Hoài Sinh hiểu rõ điều này.
Thực tế, nếu người đàn ông này không quá mạnh mẽ và nguy hiểm như vậy, thì sẽ dễ dàng để người khác suy đoán và liên tưởng hơn. Hiện tại, tính cách của hắn ta lại trở thành điểm yếu về mặt tình cảm. Sự chăm sóc tận tâm của hắn ta lại giống như cảm xúc hỗn loạn của hắn ta, cuối cùng không thể thể hiện ra. Nhưng người đàn ông này không nói, và đương nhiên Lận Hoài Sinh đang trong vai trò là “con cừu nhỏ” đầy sợ hãi, cũng không thể biết được.
Trong phòng rất yên tĩnh.
C đếm tiếng thìa chạm vào bát bao nhiêu lần, đếm nhịp tim đập chậm chạp bao nhiêu lần, hắn ta đột nhiên cảm thấy bực bội vì con cừu nhỏ mà hắn ta đang nuôi dưỡng trước mắt. Em ấy không nói một lời nào, có phải vì chuyện vừa rồi mà cảm thấy buồn không? C rõ ràng vẫn nhớ trước đây, thanh niên này dù có bị bệnh cũng luôn nói nhiều, nói rất nhiều với hắn ta.
Tất nhiên…
Tất nhiên Lận Hoài Sinh và hai người kia thuộc cùng một nhóm, và chính hắn ta ta đã biến họ thành cộng đồng chung, nhưng C vẫn cảm thấy khó chịu. Tốc độ đút thức ăn trên tay hắn ta chậm lại, ánh mắt chăm chăm nhìn vào khuôn mặt của Lận Hoài Sinh trước mặt, giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt của cậu... Những cảm xúc quá đỗi mãnh liệt tràn ngập trong lòng C, hắn ta chưa bao giờ cảm thấy mình xa lạ đến thế, trong đầu toàn là tình yêu và lòng căm hận cực độ dành cho con cừu nhỏ này.
Vì thế giới cho phép tồn tại hội chứng Stockholm.
Vậy thì hãy nghĩ cho tội phạm một chút, phải không?
Thế giới này không đồng cảm với tội phạm, thì để bệnh nhân mãi mãi thiên vị hắn ta, và chỉ yêu một mình hắn ta mà thôi.
Bàn tay của Lận Hoài Sinh nắm lấy tay của C.
Nắm lấy cổ tay giống như đang nắm lấy mạch sống, cầm chắc lối thoát của cảm xúc C, dập tắt cơn giận kìm nén tràn ngập của hắn ta.
Con cừu nhỏ từ cổ tay ấy bắt đầu, từng chút từng chút trở lại, lần theo đến chiếc thìa ở đầu ngón tay, rồi nâng cả cái bát lên. Mà tay của C vẫn chưa buông ra, Lận Hoài Sinh cũng không yêu cầu anh buông tay, thế nên tay hai người cứ áp sát vào nhau. Thành bát đã qua cái lúc nóng nhất, lúc ban đầu là do lòng bàn tay của C chịu đựng, hắn ta vì con cừu nhỏ dẹp bỏ gai góc, trừ đi mọi nguy hiểm phía trước, giờ có thể trao lại cho đối phương, nhưng C lại không nỡ. Bàn tay mềm mại của Lận Hoài Sinh ôm lấy hắn ta, C cảm nhận được một cảm giác ngọt ngào vô cùng.
Con cừu nhỏ nói với hắn ta: “Tiên sinh, ngài còn chưa ăn gì cả.”
“Không cần chỉ chăm sóc cho em đâu.”
Giọng điệu của cậu vẫn còn chút rụt rè, nhưng không thiếu sự quan tâm. C lại bắt đầu tự trách bản thân, vì chính mình, vì cơn giận vừa rồi với Lận Hoài Sinh.
Đứa trẻ này trở thành một bệnh nhân Stockholm, chọn bước về phía hắn ta, nhưng bản thân điều này khiến cậu không có sự lựa chọn nào khác, đó là việc rất khó khăn và rất dễ bị tổn thương. Vì vậy chỉ cần cậu vẫn sẵn sàng đứng về phía mình, thì hắn ta nên bảo vệ Lận Hoài Sinh.
C tự nhắc nhở mình trong lòng rằng phải hoàn toàn kiềm chế mọi thứ có thể làm tổn thương Lận Hoài Sinh, đây là sứ mệnh ngọt ngào nhất mà con cừu nhỏ trao cho hắn ta. C đã tự thôi miên bản thân mình.
Người đàn ông vô thức nở một nụ cười nhẹ: “Không quan tâm đến em, vậy em sẽ ra sao?”
Đây là sự chân thành mà C tại thời điểm này.
Không có lời lẽ hoa mỹ nào cả, nhưng chỉ cần có chân tình, người đàn ông này dường như tự nhiên sẽ biết nói lời ngọt ngào mà không cần ai dạy.
C thấy Lận Hoài Sinh ngơ ngác vì câu nói của hắn ta, thậm chí còn lộ ra một chút không biết phải làm sao, gương mặt ửng đỏ. Trái tim trong lồng ngực C giống như đang đánh trống, thúc giục hắn ta lập tức nói thêm nhiều lời hơn nữa. Hắn ta muốn nhìn Lận Hoài Sinh vì mình mà lộ ra vẻ mặt như vậy.
Lận Hoài Sinh bối rối, dường như chỉ có thể chịu đựng được từng ấy thôi, thế là vội vàng mở miệng, như thể chỉ cần cậu mở miệng, sẽ có thể khiến người đàn ông kia không nói thêm nữa.
“Em cũng không yếu đuối như vậy...” Nhưng giọng cậu càng nói càng nhỏ, bản thân cũng không có nhiều tự tin, chỉ có thể lựa chọn những lời có thể thuyết phục người đàn ông và thuyết phục chính mình: “Họ... Người khác bắt nạt em, em cũng sẽ phản kháng...”
Mặc dù con cừu nhỏ đã thay đổi lời nói giữa chừng, nhưng C biết Lận Hoài Sinh đang nói về chuyện hai con tin kia không thân thiện với cậu. C thật sự cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của Lận Hoài Sinh. Như vậy thì có sức ngăn cản gì chứ? Con cừu nhỏ như vậy sẽ không làm cho ai sợ cả. Nhưng C nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của chính mình. Con cừu nhỏ không cần bất kỳ vũ khí nào để đe dọa, cậu không cần thay đổi bất kỳ điều gì, Lận Hoài Sinh có hắn ta, đây là điều hắn ta có thể làm cho Lận Hoài Sinh.
“Tôi sẽ giúp em.”
Điều này đối với C mà nói, là chuyện rất dễ làm.
Giọng điệu của người đàn ông thản nhiên và bình tĩnh, nhưng Lận Hoài Sinh lại càng thêm bối rối. Chàng trai lương thiện đương nhiên không muốn Arnold và Israel lại bị tổn thương, nên vội vàng nhỏ giọng chuyển chủ đề.
“Đừng nói về chuyện này nữa.”
Nói xong, Lận Hoài Sinh múc một muỗng trứng hấp tràn đầy, lung lay như sắp rơi xuống sàn nhà tan thành từng mảnh. Cậu muốn đưa nó lên, nhưng bàn tay của C cũng đã giữ chặt lại, như để bảo đảm cho sự thành công của cậu.
“Tiên sinh, ngài cũng ăn đi.”
Mặc dù có ý định chuyển chủ đề, nhưng Lận Hoài Sinh cũng thâth lòng nghĩ đến kẻ bắt cóc này, và lo sợ C từ chối nên cậu nhanh chóng đưa ra một lời giải thích mà cậu cho là hợp lý hơn.
“Ngài ăn một miếng, em cũng ăn, chúng ta cùng nhau... Tiên sinh thấy như vậy có được không?”
Một lời mời gọi, C lại nghe thành sự quyến rũ và ám chỉ. Hắn ta thật đê tiện, chỉ vì cụm từ “Chúng ta cùng nhau”. Người đàn ông không nghĩ ngợi gì mà mở miệng, lúc này dù có là thuốc độc cũng có thể dễ dàng đưa vào miệng anh.
C quả thật cũng đã nếm thử món thuốc độc không mấy ngon lành do chính tay mình làm ra.
Người đàn ông im lặng hồi lâu, không biết phải nói gì.
Khi Lận Hoài Sinh lại múc thêm một muỗng, hắn ta nhớ đến những lời của con cừu nhỏ nên lập tức nắm chặt tay của Lận Hoài Sinh.
“Đưa hết cho tôi.”
Trước đây hắn ta thật kiêu ngạo, đáng bị chế giễu biết bao. Nhưng C không thể chịu được việc con cừu nhỏ đã im lặng chịu đựng sự thiếu sót của hắn ta lâu như vậy. C giận dữ nhìn bát trứng hấp do chính tay mình làm, vết sẹo trên mặt hắn ta vặn vẹo dữ tợn, như thể bát trứng hấp này có thể giết người vậy.
Lận Hoài Sinh lại không chịu đưa cho anh.
Con cừu nhỏ thậm chí còn hơi nghịch ngợm, nhẹ nhàng thốt ra một chút phàn nàn ngọt ngào: “Ngài không muốn ăn cùng em sao?”
Ai cũng biết thực tế không phải như vậy.
Nhưng con cừu nhỏ cứ nhất quyết phải nói như vậy.
Những chuyện vốn bình thường bỗng trở nên khác lạ, như có một sự hy sinh anh hùng mang tính sử thi, nếu thêm chút lãng mạn nữa, đó chính là tình cảm đến mức cùng nhau tử vong.
C thậm chí còn nghĩ rằng lưỡi của con cừu nhỏ có vấn đề.
Nhưng tình huống có khả năng xảy ra hơn là Lận Hoài Sinh đang tận hưởng sự ngọt ngào này, cùng với sự quan tâm kín đáo của hắn ta. Cậu đã hóa giải sự lúng túng của C một cách khéo léo, cậu chính là con cừu nhỏ đáng yêu nhất trên thế giới.
C chạm vào dái tai của hắn ta.
Hắn ta không biết tại sao mình lại làm vậy, có lẽ bộ não điều khiển hắn ta làm thế để nhận biết rằng mặt hắn ta giờ đây đang nóng bừng như thế nào. Sự mát mẻ của dái tai chẳng khác nào như muối bỏ bể, không thể cứu nổi tình cảnh ngôi nhà cũ này đang bốc cháy.
“... Để lần sau đi.”
Người đàn ông khó khăn từ chối chú cừu non của mình.
“Lần sau sẽ ăn cùng em.”
Lận Hoài Sinh đang ngồi đó cười nhẹ và không nói thêm gì, chỉ nhìn người đàn ông cầm lấy bát từ tay mình rồi tự giải quyết món ăn dở tệ do chính hắn ta nấu.
Như để bù đắp, hôm nay C đã đút cho Lận Hoài Sinh rất nhiều thức ăn, mặc dù chỉ là đồ hộp hoặc bánh mì, nhưng đều là những món không thể sai và hương vị cũng rất ngon.
Chàng trai trẻ ăn đến no căng, buột ra một cái ợ. Mặt cậu đỏ bừng, một tay che miệng, tay kia ôm lấy cái bụng đã căng lên. Cậu cảm thấy mình vừa làm điều gì xấu hổ, bối rối, lại làm nũng, bắt đầu lắc lắc đầu, đẩy tay C khi hắn ta định đút thêm thức ăn.
“Không ăn nổi nữa...”
Đôi mắt cậu thậm chí còn vì xấu hổ mà rưng rưng nước mắt.
C say mê nhìn, hắn ta rất thích tiếng ợ của Lận Hoài Sinh, thích cái bụng hơi phập phồng và đầy đặn vì no của cậu. Con cừu nhỏ của hắn ta được hắn ta nuôi dưỡng tốt đến vậy, người đàn ông cảm thấy một niềm tự hào vô cùng lớn.
Người đàn ông có chút tiếc nuối khi đặt thức ăn xuống, tiếc rằng việc đút thức ăn hôm nay phải dừng lại ở đây. Bây giờ, hắn ta còn tận hưởng cảm giác vui sướng từ hành động này nhiều hơn cả người được nhận thức ăn là Lận Hoài Sinh.
Lận Hoài Sinh từ từ lấy lại bình tĩnh, nghe thấy tiếng lon nhôm được đặt trên bàn, liền tiếc nuối thở dài một hơi.
“Em còn chưa ăn hết.”
Cái miệng nhỏ xinh lên tiếng.
“Có chút lãng phí...”
Đây thật sự là chuyện chẳng hề hấn gì.
C định mở miệng nói rằng đồ ăn còn lại hắn ta có thể ăn, thì thấy chú cừu nhỏ đưa tay ra, chạm nhẹ hai cái, rồi gom mấy món ăn đã mở dở trên bàn vào lòng mình.
Lận Hoài Sinh nhìn C với vẻ hơi ngại ngùng.
“Em sẽ giấu đi mang về, được không?”
“Thứ ngài đưa cho em, em muốn tự mình ăn hết.”