Cậu không hề ngụy trang hay giả vờ gì cả.
Cho mọi người biết rõ cậu đã quay lại sau khi ăn no.
Thế nên hai người còn lại đều thắc mắc liệu đây có phải là sự trả thù trẻ con của thanh niên gốc Á hay không.
Nhưng nó rất hiệu quả.
Những kẻ bắt cóc sẽ không bao giờ đủ tử tế để chăm sóc con tin một cách chu đáo, thậm chí C còn giết chết hai con tin. Bọn bắt cóc dùng con tin để uy hiếp Liên bang, nhưng những con tin này không phải là không thể thay thế được. Trên thực tế, Arnold và Israel đã không uống một giọt nước nào trong suốt hai ngày.
Sự thèm ăn và khát vọng sống là những ham muốn cơ bản và dung tục nhất của con người. Trong những trường hợp cực đoan, ham muốn nguyên thủy này có thể khiến con người biến thành một dáng vẻ hoàn toàn xa lạ. Tính cách của Israel trực tiếp hơn Arnold, anh ta nhìn thẳng vào chàng trai gốc Á, đặc biệt là bụng của Lận Hoài Sinh, thậm chí anh ta còn có ảo giác rằng mình có thể thấu thị, nhìn thấy bụng của chàng trai gốc Á đang phập phồng chậm rãi theo từng hơi thở. Đôi mắt của chàng trai trẻ trống rỗng và lộ liễu, kèm theo tiếng nuốt nước bọt trong cổ họng.
Lận Hoài Sinh nhạy cảm quay đầu lại.
Cậu ngày càng quen với chuyện mình bị mù và biết cách sử dụng đôi tai của mình tốt hơn. Israel đối diện với Lận Hoài Sinh, tựa hồ chàng trai mù cảm giác được điều gì đó, môi mím lại, lưng hơi cong, thận trọng lùi về sau cho đến khi áp sát vào tường. Bức tường đã cho cậu chỗ dựa và lòng can đảm, chàng trai gốc Á vốn luôn nhút nhát và đáng thương thực sự đã học được cách nhìn chằm chằm một cách dữ tợn, cố gắng doạ người đối diện lùi bước.
Thật thú vị.
Cuối cùng Israel đã nhìn vào cừu con.
Anh ta không thích cừu con, nhưng giờ đã phát hiện ra một khía cạnh khác của cừu con. Cừu con có thể mọc ra một chiếc sừng hình xoắn ốc cứng cáp, mỗi một đường nét phức được nhuộm bằng máu của kẻ thù. Israel thích loại cừu chiến đấu này, tốt nhất là ngay bây giờ họ sẽ quyết đấu tại đấu trường một phen.
Israel loạng choạng đứng dậy.
Anh ta vừa bước được một bước thì cánh tay đã bị giữ lại. Israel tặc lưỡi một cách thiếu kiên nhẫn và quay đầu lại.
Giọng điệu của Arnold lộ ra vẻ nghiêm túc, nhắc nhở: “Israel.”
Arnold nghĩ Israel bây giờ muốn đi đánh nhau. Dù bây giờ Israel trông có thê thảm đến đâu thì chỉ cần so sánh một chút cũng có thể biết Lận Hoài Sinh vẫn sẽ phải chịu đau khổ dưới tay Israel.
Arnold cũng không muốn tình hình tiếp tục trở nên tồi tệ hơn. Israel vốn là một con ngựa hoang, và y phải giữ cương ngay bây giờ để ngăn Israel phát điên.
Israel quay lại nhìn Lận Hoài Sinh trong góc. Arnold chú ý đến ánh mắt của anh ta, siết chặt tay hơn. Không nghi ngờ gì, đây là một người đàn ông rất mạnh mẽ. Lận Hoài Sinh chỉ cảm thấy dễ chịu hơn sau khi tay chân được thả lỏng, nhưng những người khác thì không. Sợi dây đã siết chặt vào da thịt của Arnold. Khi y muốn kiềm chế Israel, sợi dây đã liên tục siết sâu vào vết thương đẫm máu trên cổ tay y.
"Một Arnold chính nghĩa biết bao!" Hiển nhiên Israel đã nhìn thấy điều đó và chế nhạo Arnold bằng giọng điệu ngân nga. Anh ta nhìn Arnold, đánh giá sự chính nghĩa của Arnold. Nhưng Arnold không nhìn anh ta.
Trên thực tế, bầu không khí giữa họ không hề căng thẳng, dường như trong lòng hai người đàn ông đều ngầm hiểu rằng có một giới hạn cần kiểm soát. Một lúc sau, Israel đã giải quyết sự căng thẳng bằng mấy lời đùa cợt.
“Ồ, tôi đang bị bắt.”
Israel nở nụ cười cà lơ phất phơ và giơ tay đầu hàng với Lận Hoài Sinh.
Lận Hoài Sinh không biết hai người đang làm cái quái gì, vẻ mặt cậu vẫn căng thẳng, nhưng sau khi chắc chắn không còn nghe thấy giọng nói không thân thiện của Israel nữa, cậu trốn trong góc thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ đó đã bị hai người kia nhìn thấy hết.
Đến trưa, C lại đến.
Bây giờ Lận Hoài Sinh vô cùng nhạy cảm với tiếng đóng mở cửa. Cậu quay đầu lại đầu tiên, vẻ vui sướng trên mặt không thể giấu được. Cậu đang định mò mẫm đứng dậy thì C đã ở trước mặt, nhưng lời nói không dành cho Lận Hoài Sinh.
"Leon, cậu ấy là của tôi.”
Tay C vòng qua vai Lận Hoài Sinh, đặt lên đầu vai bên kia của cậu, dùng chút sức khiến Lận Hoài Sinh buộc phải tựa vào người hắn ta.
Cừu con bị kìm kẹp đến hơi loạng choạng. Đây là hành động đầy tính chiếm hữu nhưng cũng có ý muốn bảo vệ. Cơ thể của Lận Hoài Sinh hoàn toàn nằm trong phạm vi kiểm soát của C và C có thể đảm bảo rằng không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
C liếc nhìn hai người còn lại, ánh mắt dừng lại trên người Arnold hồi lâu, sau đó đề nghị với đồng bọn: “Mày có thể chọn nó.”
Người đàn ông to lớn và cơ bắp tên Leon càu nhàu: “Tao không quan tâm mày làm gì, C, mày cũng đừng quan tâm đến tao.”
Nhưng dù nói như vậy, hiển nhiên là người đàn ông cao lớn vẫn nghe theo gợi ý của C mà chọn Arnold, định tra tấn y một trận.
Leon xách Arnold lên, xem xét tình trạng của Arnold như đang quan sát một con thú, đánh giá xem lát nữa con tin này có thể chịu đòn được hay không, chơi có vui không.
“Chơi chết cũng không sao phải không?”
Nghe vậy, C nhìn sang.
Con tin tên Israel trên mặt đất không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ và hận thù đối với họ, nhưng người đàn ông trong tay Leon, kẻ thực sự đang đối mặt với cái chết lại cực kỳ kiềm chế cảm xúc. C chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím chặt của Arnold nhưng không thể nhìn thấy đôi mắt của y. C phân tích được sức chịu đựng, sự kiềm chế và thể lực phi thường của người đàn ông Đức này rồi nở một nụ cười lạnh lùng.
"Tùy mày.”
C để lại mấy chữ rồi định đưa Lận Hoài Sinh đi.
Nhưng C nhận ra rằng mình không thể mang đối phương đi được.
Rõ ràng đó là cừu non gầy yếu, bất lực mặc người xâu xé nhưng cậu lại nhẹ nhàng dừng lại, không muốn rời đi, và roi của người chăn cừu không bao giờ có thể rơi vào người cậu. Cậu làm cho mọi người cảm thấy cậu có quyền lựa chọn.
C không để ý rằng môi hắn ta cũng mím lại.
"Có chuyện gì thế?"
Đây là đôi mắt mà C có thể quan sát được. Lợi dụng chiều cao của mình, người đàn ông cúi đầu nhìn thật kỹ, hận không thể nhìn thấu nhưng lại chỉ nhìn thấy được đôi mắt mờ đục của cừu con. Hắn ta không nhìn thấy gì, không thể nhận được cảm xúc nào.
C chợt nghĩ, đôi mắt của Lận Hoài Sinh trước khi bị mù trông như thế nào? Nhưng hắn ta không nghĩ ra, tất cả những gì hắn ta có thể có là một đôi mắt chứa ảnh ngược mình nhưng lại không có chút cảm xúc ngưỡng mộ nào. Hắn ta chỉ có thể có được thứ này. Làm sao C có thể chịu đựng được khi đôi mắt của cừu con không hề có mình? C hy vọng dù bị mù nhưng đôi mắt của Lận Hoài Sinh sẽ luôn dõi theo hắn ta. Cừu con đang nhìn gì vậy? Thậm chí hắn ta còn muốn quay mặt Lận Hoài Sinh lại để đối mặt với hắn ta, chỉ hắn ta mà thôi.
Nhưng rất nhanh, Lận Hoài Sinh đã vùi đầu vào vai C. Đây là biểu hiện sợ hãi của cậu, như thể cậu biết điều gì đó tàn khốc sắp xảy ra. Ngay khi cậu quay lại căn phòng này một lần nữa, một trong những người bạn đồng hành của cậu sẽ biến mất mãi mãi.
Giờ phút này, cừu con đã than khóc và tự trách vì sự hèn nhát, bất lực của mình. Lận Hoài Sinh nắm lấy tay áo C. C có thể cảm nhận được cậu dùng nhiều sức thế nào, nhưng giọng nói của hắn ta lại rất mơ hồ.
"... Không có gì.”
C thương xót cậu.
Lúc này, hắn ta thực sự đồng cảm với cừu con của mình.
Thậm chí còn hy vọng Lận Hoài Sinh không phải là cừu con, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
"Đi thôi."
C gọi cậu.
Lận Hoài Sinh cũng đáp lại. Cậu được nới lỏng dây thừng, không có gậy chống, người đàn ông này là bức tường che chắn duy nhất của cậu khi dò đường, vì vậy Lận Hoài Sinh luôn dồn hết sự ỷ lại vào C. C bị Lận Hoài Sinh kéo cổ tay áo, hắn ta có thể cảm nhận được, đương nhiên cũng có thể nhận thấy rằng Lận Hoài Sinh đã lưu luyến quay đầu lại. Đây là đặc điểm của cừu con, đồng thời cũng là đặc điểm của Đức Mẹ, C chợt cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.
Cuối cùng hắn ta cũng làm điều đó, hắn ta quay đầu Lận Hoài Sinh lại, không cho cậu quay đầu nữa.
"Đi thôi.”
Người đàn ông lặp lại lần nữa. Lận Hoài Sinh có thể nghe thấy vẻ bất mãn ẩn giấu trong đó. Cậu luôn giỏi nắm bắt cảm xúc của kẻ bắt cóc. Lần này, cậu không nhìn lại nữa.
Nhưng thế là đủ rồi.
Lận Hoài Sinh dựa gần vào cánh tay của C, chớp chớp một giọt nước mắt vùi trong ống tay áo của đối phương.
Đóng vai một con tin mù trước mặt những kẻ bắt cóc mọi lúc giống như đi trên một sợi dây thép giữa không trung, vừa đáng sợ vừa kích thích. Trái tim của Lận Hoài Sinh có thể chịu đựng được, nhưng bị ảnh hưởng nhiều nhất là đôi mắt của cậu. Cũng giống như bây giờ, khó tránh việc có vài giọt nước mắt chua xót rơi xuống. Trong phó bản của trò chơi này, cậu đóng vai một “người mù”, nhưng phải tìm một cộng sự có thể hợp tác với nhau để hoàn thành những công việc mà một “người mù” không tiện làm.
Vì vậy, bây giờ cậu chỉ mong cộng sự này đủ thông minh.
Và có thể sống sót nữa.