Nghe xong lời của Lận Hoài Sinh, trong lòng C có một chút hụt hẫng.
Nguyên nhân là do con cừu nhỏ luôn mang đến cho hắn ta những bất ngờ ngoài dự đoán, hiện tại C từng giờ từng phút đều mang theo sự kỳ vọng chưa từng có đối với Lận Hoài Sinh.
Mà có kỳ vọng thì sẽ có thất vọng.
Thực ra, con cừu nhỏ vốn dĩ chẳng làm sai điều gì, ngay cả khi C không đồng tình với suy nghĩ của con cừu nhỏ, cũng không cần phải trách móc cậu. Nhưng dường như người đàn ông đã bị Lận Hoài Sinh nuông chiều quá mức. C không nhận ra rằng tình cảm của mình đã dần dần thay đổi. Thất thường và đòi hỏi sự hoàn mỹ, hắn ta mài giũa tình cảm của mình như mài giũa kim cương, xóa đi những chỗ không xứng với con cừu nhỏ.
Trong lòng C, tình cảm mà Lận Hoài Sinh trao đi trước đó là sự thuần khiết vô song nhất trên thế gian này.
Hắn ta nghiêm khắc với bản thân mình, để xứng đáng với người mắc chứng Stockholm của hắn ta, và hắn ta cũng nghiêm khắc không kém đối với chú cừu nhỏ của mình.
Người đàn ông nhìn Lận Hoài Sinh, nhìn nụ cười ngượng ngùng không đổi từ đầu đến cuối của cậu, nhưng trong đầu hắn ta lại ngày càng có nhiều cảm xúc tiêu cực. Mặt lạnh lùng kia lại sống dậy, tự bản thân châm chọc C một cách trực diện: Tại sao con cừu nhỏ của hắn ta lại muốn mang thức ăn trở về chỗ giam giữ con tin khác? Cậu thật sự yêu hắn ta sao? Có lẽ cậu là một kẻ lừa đảo... Cậu chính là một kẻ lừa đảo! Cậu sẽ không bao giờ thuộc về hắn ta.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa vội vã và thô lỗ.
C đột nhiên tỉnh lại, khó mà đối mặt với những suy nghĩ điên rồ mà mình vừa mới có trong lòng.
Cái bản năng lạnh lùng thúc giục hắn ta ghét bỏ con cừu con đó, và Lận Hoài Sinh đứng trước mặt mình, một người giả, một người thật; một kẻ điên loạn, một kẻ dịu dàng. Nhưng lại như cộng sinh, tiếp tay cho giặc, làm việc xấu với nhau.
“Họ” mới chính là một đôi trời sinh.
Leon ngoài cửa hoàn toàn mất kiên nhẫn, lập tức đẩy cửa bước vào.
“Centipede! Mày rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
Trên thực tế, câu nói này không chỉ đơn giản là nói với C.
Leon biết trong mấy ngày này, đồng đội của gã như bị trúng tà, ba lần bảy lượt một mình ở bên cạnh tên con tin này trong nhiều ngày qua. Mặc dù đối với bọn họ thì đây chỉ là một người châu Á hoàn toàn không có uy hiếp gì, nhưng Leon không tán thành việc bọn bắt cóc tiếp xúc quá nhiều với con tin. Dù sao C cũng là người cùng một thuyền với gã. Leon sẽ nhường nhịn và chịu đựng đồng đội của mình, nhưng tương ứng, gã lại càng nhìn Lận Hoài Sinh càng không vừa mắt.
Lận Hoài Sinh không để tâm ánh mắt âm hiểm ác độc như muốn lột da người ta ra từng lớp một của gã , nhưng con cừu nhỏ đã rơi vào chứng Stockholm thì phải biểu hiện như gặp phải kẻ thù thiên địch.
Sắc mặt Lận Hoài Sinh tái nhợt, thoáng run rẩy. Cho dù vừa rồi trong lòng C còn hoài nghi Lận Hoài Sinh, suy nghĩ đó gần như khiến hắn ta phát điên, nhưng chỉ cần Lận Hoài Sinh thể hiện một chút vẻ khó chịu thì hắn ta lập tức trở mặt.
C bước lên phía trước, chặn lời Leon lại và nói chuyện riêng với gã, cũng chắn đi sự sợ hãi và áp lực mà Leon gây ra cho con cừu nhỏ.
“Chuyện gì?”
Leon có thể nhìn ra phần nào ý tứ từ hành động của C, trên mặt có chút khó chịu, nhưng vẫn kìm nén liếc mắt nhìn Lận Hoài Sinh phía sau C, nhanh chóng nói: “Liên bang đã có tin tức rồi.”
C ngay lập tức thu lại hết tất cả biểu cảm, trở nên cực kỳ lạnh lùng, nhưng đây là biểu hiện khi hắn ta hưng phấn. Câu nói của đồng đội hắn ta làm cho hắn ta trong chốc lát quay trở lại bản chất ban đầu, là tên tội phạm tàn nhẫn và kẻ sát nhân máu lạnh.
Leon hài lòng gật đầu: “Mày phải đến xem.”
Điều này là đương nhiên.
Mục đích của bọn họ làm tất cả những việc này chính là để ép Liên bang phải nhượng bộ và thoái lui.
C đã bước một bước, nhưng hắn ta lại quay đầu lại.
Tại sao hắn ta lại quay đầu? Trong lòng hắn ta vừa mới có sự nghi ngờ và oán hận đối với Lận Hoài Sinh, hắn ta hoàn toàn có lý do để không quay đầu lại.
Đây là đặc quyền mà hắn ta có được trong tình cảm, hắn ta có thể đặt ra thử thách cho con cừu nhỏ, thăm dò cậu, kiểm tra cậu, giống như cách hắn ta đối xử với chính mình, mài giũa để cậu trở thành một kẻ mắc hội chứng Stockholm hoàn hảo nhất theo như trong tâm trí của hắn ta, giống như cách hắn ta đối xử với chính mình. Nhưng trước khi làm như vậy, C vẫn muốn quay đầu lại để nhìn vẻ mặt của con cừu nhỏ. Nếu cậu không vui, C nghĩ có lẽ mình sẽ không làm vậy.
Lận Hoài Sinh dường như biết được điều này, cậu hoàn hảo tiếp nối sự im lặng của C, nghiêng đầu rồi nở một nụ cười dịu dàng: "Ngài đi đi."
C cau mày, nhưng hắn ta vẫn đứng yên tại chỗ, nói với Lận Hoài Sinh: "Tôi đưa em về trước."
Leon nghi ngờ rằng tên con tin gầy yếu này thực chất đã dùng bùa chú lên Centipede, khiến người đàn ông vốn lạnh lùng này hoàn toàn trở thành một người khác.
Lận Hoài Sinh lắc đầu, cậu từ chối C, nhưng lời nói tiếp theo của con cừu nhỏ còn êm tai hơn.
"Em có thể đi một mình."
"179 bước."
Chàng trai trẻ đứng đó, hiếm khi khoe khoang về bản thân mình, tính nhút nhát trong bản chất của cậu vẫn chiếm ưu thế, khiến cho khi nói những lời này, có một cảm giác e thẹn như nụ hoa mới nở.
"Em nhớ là 179 bước. Mỗi lần đi cùng ngài, em đều rất cẩn thận."
Người nói không nghĩ rằng đây là lời tình cảm, nhưng sự bản thân chân thành đã là lời tình cảm ngọt ngào nhất, có lẽ hiệu quả của việc Đức Mẹ giáng trần ban phúc lành cũng chỉ như vậy thôi. Và C ngay lập tức nghĩ đến việc hắn ta từng so sánh Lận Hoài Sinh với một Đức Mẹ trẻ tuổi, nghĩ rằng trên người cậu có một lòng từ bi kỳ diệu.
Điều cảm động nhất, chính là vị Đức Mẹ trẻ tuổi yếu ớt này chỉ có thể chúc phục và chỉ về một mình hắn ta.
C im lặng.
Để những lời nói của Lận Hoài Sinh khuấy động những suy nghĩ vốn đã hỗn loạn của mình càng thêm hỗn loạn, phá hủy, xé toạc hắn ta. Cái tôi tàn nhẫn nhất của hắn ta, kẻ lừa đảo trong trí tưởng tượng và Lận Hoài Sinh thật sự, tất cả đều là sự mở rộng những tưởng tượng của C, tất cả đều khao khát kiểm soát bộ não của C.
Sức mạnh thể chất vào lúc này chẳng có tác dụng gì, C cảm thấy một sự cấp bách, hắn ta phải lập tức thoát khỏi trạng thái này, nếu thứ không chờ đợi hắn ta sẽ là vực thẳm không đáy mà trước đây hắn ta chưa từng trải qua.
Người đàn ông không đáp lại những lời ngọt ngào của Lận Hoài Sinh, giọng của hắn ta cũng không có cảm xúc gì
"… Đưa em về. Đừng lãng phí thời gian."
Có lẽ vì C đã nói câu phía sau, đồng đội Leon cũng không ngăn cản, lạnh lùng đứng một bên nhìn.
Lận Hoài Sinh mở miệng. Con cừu nhỏ rất nhạy cảm, cậu đột nhiên nhận ra rằng dường như mình đã nói những lời mà vị tiên sinh bắt cóc không thích, nhưng khi cần bù đắp gấp, cậu lại không thể nói ra điều gì. Cậu rất bối rối, thậm chí có chút ấm ức, cảm xúc như vậy khiến cậu không còn có thể nói ra những lời dễ nghe, thậm chí không dám nói một câu nào nữa.
Lận Hoài Sinh im lặng tiến lại gần C.
Con cừu nhỏ cúi mặt xuống khiến C không thể nhìn thấy mắt cậu, và do đó hắn ta phát hiện ra tóc mái đã dài của cậu ra trong vài ngày qua, cùng với túi áo trên phồng lên vì giấu đồ ăn. C mím chặt môi, kiềm chế bản thân. Bởi vì, hắn ta muốn nâng mặt của Lận Hoài Sinh lên để cậu "nhìn thấy" mình, và hắn ta cũng có thể công khai nhìn cậu.
Hắn ta một lần nữa đẩy chú cừu nhỏ Stockholm vốn dĩ thuộc về mình ra xa. C cảm thấy một chút giải thoát, nhưng nhiều hơn là nỗi đau như bị xé toạc một mảnh thịt. Sự nhẫn nhịn của người đàn ông khiến vết sẹo như con rết trên mặt hắn ta trở nên đặc biệt đáng sợ. Và mỗi hành động, mỗi câu nói tiếp theo của con cừu nhỏ đều khiến con rết này đau đớn không muốn sống.
Lận Hoài Sinh ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt kẻ bắt cóc, cổ tay khép lại và hướng lên trên, im lặng nhưng ám chỉ C trói cậu lại.