Giờ đây, yêu cầu đàm phán với những kẻ bắt cóc của Liên bang đã trở thành lá bùa cứu mạng tốt nhất của Arnold và Israel.
Trên thực tế, sau đó Leon cũng không làm gì bọn họ, gã chỉ đá mỗi người vài cái và buộc chặt dây thừng, rồi cẩn thận kiểm tra xem trong phòng còn thứ gì có thể giúp họ trốn thoát hay không rồi rời đi.
Điều khó chịu duy nhất có lẽ là họ bị trói quá chặt, chỉ có thể mất hết tôn nghiêm nằm trên mặt đất.
Israel vẫn còn tâm trạng đùa cợt, xoay người: "May là không đá vào bụng, tôi chỉ sợ nôn ra hết những gì đã ăn.”
Arnold không di chuyển. Khách quan mà nói, y bị thương nặng hơn, ngoài sự tra tấn trước đó của Leon còn có sự bạo lực mà C trút lên người y, nhưng người đàn ông Đức này đã vượt qua mà không nói một lời khiến Israel lau mắt mà nhìn.
"Đại tá Arnold, ngài vẫn ổn chứ? Xin hãy cho tôi biết."
Trong bóng tối, Arnold vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đã mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Nếu không cần thiết thì xin đừng gọi tôi là Đại tá ở đây, thưa cậu Israel.”
Trong một vở kịch mà Arnold và Lận Hoài Sinh hợp tác với nhau, Arnold xác nhận rằng đúng là trong phòng có thiết bị giám sát. Mặc dù những kẻ bắt cóc không thể để mắt đến thiết bị giám sát mọi lúc, nhưng với tình hình hiện tại, nếu để những kẻ bắt cóc biết rằng y là một sĩ quan Liên bang đang tại ngũ thì không có ích lợi gì cho cả ba người.
"Được rồi." Israel không thành khẩn hối lỗi: "Nhưng e rằng cho dù bây giờ bên kia là ai thì cũng không có tâm trạng để ý tới chúng ta.”
“Arnold, hai người kia không còn đồng lòng nữa rồi.”
Israel kể lại những chi tiết mình quan sát được, sau đó mỉm cười: “Con cừu nhỏ đó cũng giỏi lắm.” Israel còn gọi Lận Hoài Sinh là con cừu nhỏ.
Arnold cau mày, không tán thành, thậm chí còn nghiêm túc nói với Israel: "Nhưng bây giờ cậu ấy đang gặp nguy hiểm. Israel, cậu bỏ thái độ đùa giỡn đó của mình đi, càng không được áp đặt nó lên những người khác."
Israel thở dài thái quá: "Tôi không chấp nhận kiểu buộc tội này."
Lời nói của Israel giống như một con dao, chọc thủng sự bối rối mà bản thân y cũng không hề nhận ra, và đâm thẳng vào trái tim y.
"Arnold, anh cũng không trốn thoát."
“Anh bị cậu ấy mê hoặc rồi.”
Israel khó nhọc quay người lại, quay mặt về phía cửa và đưa lưng về phía đồng bạn. Anh ta không còn hứng thú trò chuyện với Arnold nữa, thay vì trò chuyện với một người như vậy thì thà thưởng thức hình ảnh cừu con trong đầu thêm hai lần nữa còn hơn. Israel có một linh cảm kỳ lạ, anh ta cảm thấy vẻ ngoài nhút nhát của cừu con ẩn chứa một tâm hồn mà không ai có thể ngờ tới, điều này sẽ mang đến cho họ những thay đổi bất ngờ.
Đúng lúc này, Israel nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên qua ô cửa sổ nhỏ cạnh cửa.
Sự thay đổi này không dễ thấy trong bóng tối, thế nên Israel nhìn chằm chằm rất lâu, sau đó xác nhận đó là một cổ tay được quấn trong băng gạc màu trắng.
Israel cười toe toét và bắt đầu ngân nga một giai điệu ca dao dân gian nhẹ nhàng. Đó là bài hát chăn cừu ai cũng thích ở quê hương Israel.
Arnold không biết Israel định làm gì. Lúc đầu y gắng nhịn, nhưng Israel thực sự đã làm phiền y nghỉ ngơi nên Arnold đành phải mở miệng tiếp.
“Israel, mong cậu hãy im lặng.”
Israel lại cười hì hì, nói:
"Ngài Arnold, tôi e rằng anh phải trả giá cho sai lầm của mình."
…
Anh ta đã chứng kiến việc cừu con xuất hiện rồi lại nhìn cậu rời đi.
Họ đã hoàn thành một lần trao đổi thông tin một cách ngấm ngầm, nhưng Israel thậm chí còn độc ác hơn, anh ta không sẵn lòng chia sẻ thông tin, nói với đồng bạn của mình rằng cừu con đã đến. Anh ta đã vượt qua bẫy rập thành công và cười sảng khoái khi nhìn những kẻ ngốc lần lượt rơi vào bẫy cừu.
…
C có một giấc mơ trong đó, hắn ta tự sa ngã trở thành một kẻ ngốc.
Một phiên bản khác của chính hắn ta xuất hiện, cười nhạo hắn ta và còn bắt cóc Lận Hoài Sinh. Hắn ta đã chống trả, liều chết vật lộn với cái tôi khác của mình. Theo Freud, có ba cái “tôi” được nhồi nhét một cách kỳ lạ trong mỗi cơ thể, và có lẽ trong cơ thể Centipede có hàng nghìn hàng vạn cái “tôi”. Nhưng cuối cùng chỉ một cái được phép tồn tại, để “hắn ta” sánh với cừu con cừu thánh thiện.
Vì suy nghĩ này mà C đã không ngừng tự giết bản thân rồi lại không ngừng phân liệt suốt dọc đường. Trong quá trình tự giết vô cùng vô tận, C đột nhiên phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối, cừu con bị bắt cóc trên danh nghĩa kia, cừu con thật sự đã chiếm trọn sự yêu thương của mình đang đứng ngoài quan sát với thái độ thản nhiên, lạnh nhạt.
Vừa mới bất cẩn, C đã bị một bản thân khác nuốt chửng. “Bản thân” đầy sẹo tự ăn luôn chính mình, hợp nhất thành một bản thân hoàn toàn mới rồi bị bản thân tiếp theo giết chết.
Tiếng đồ vật rơi khiến C đột nhiên bừng tỉnh.
Đây là một giấc mơ vô cùng hồi hộp, sau khi thoát khỏi giấc mơ, C không thể kể lại đầy đủ nội dung của giấc mơ nữa, nhưng cảm giác kinh hãi tột độ vẫn còn đọng lại trong lòng. Đầu hắn ta hơi đau, vì cơn ác mộng, vì vết thương chưa được chữa trị. Hắn ta ngồi trên giường, một lúc sau mới chợt nhận ra xung quanh mình rỗng tuếch.
Lập tức, người đàn ông nhảy dựng lên như một con báo, thậm chí còn chưa kịp mặc áo khoác.
Sau đó, hắn ta phát hiện ra rằng cừu con mà hắn đang nóng lòng tìm kiếm chính là nguồn gốc của tiếng động trên mặt đất.
"Cừu con!”
Lận Hoài Sinh chống tay xuống đất, mò mẫm bò dậy, bên cạnh là thủ phạm đã khiến cậu vấp ngã. C nhìn thấy Lận Hoài Sinh sắp ấn lòng bàn tay vào chân ghế có những mảnh gỗ sắc nhọn, mí mắt của người đàn ông run lên, cuối hắn hắn ta cũng tóm được cái chân lộn xộn đang thăm dò của cừu con trước khi chuyện đó xảy ra, đỡ người lên khỏi mặt đất.
Lận Hoài Sinh hơi xấu hổ lẩm bẩm mấy lần: "Em vẫn quấy rầy ngài."
Cậu giải thích: "... Em muốn đi vệ sinh.”
Nhưng kết quả lại thế này.
Cả hai đều không nói gì. Lận Hoài Sinh xấu hổ, còn C thì lại tự nhiên xuất hiện một ý thức rõ ràng hơn về sứ mệnh trong hoàn cảnh bất đắc dĩ. Hắn ta bảo Lận Hoài Sinh ngoan ngoãn đợi mình trước, sau đó bắt đầu chất những chiếc ghế rơi trên sàn, cùng với bàn, ghế sofa, tủ và tất cả đồ đạc vốn bày trong phòng vào các góc như đang chất một đống rác vô dụng. Mãi cho đến khi toàn bộ phòng ngủ trống rỗng, C mới dừng lại.
Thứ duy nhất còn lại là chiếc giường.
"Được rồi."
C phủi bụi trên tay, đi kéo Lận Hoài Sinh, sau đó tự mình dẫn cậu trở lại mép giường, rồi từ trên giường đi thẳng vào phòng tắm.
Lần này Lận Hoài Sinh có thể cảm nhận được sự dễ dàng, không chỉ bởi vì có tiên sinh dẫn cậu, mà còn bởi vì giữa bọn họ không có đồ đạc gì ngăn trở. Mọi chướng ngại đều bị dỡ bỏ, căn phòng ngủ cũng biến chất cùng với người đàn ông này, biến thành một thứ gì đó, một cái tổ, một cái tổ tình yêu.
Cừu con rất cảm động, nhẹ giọng nói.
“Ngài dịu dàng quá.”
Mỗi lời khẳng định đầy cảm xúc tích cực mà cậu đưa ra đều khiến C tin chắc vào ý nghĩa việc mình làm.
C lặp lại lời hứa trước đó với Lận Hoài Sinh: “Bởi vì em là cừu con duy nhất, những thứ này đều là điều tôi nên làm vì em.”
Nghe xong, Lận Hoài Sinh không giấu được vẻ ngọt ngào trên mặt, cậu ngẩng đầu “nhìn”, lộ ra phần ngọt ngào này với C. Chỉ cần cừu con ngước mắt lên, C sẽ không nhịn được muốn hôn vào mắt cậu, thậm chí đôi mắt còn thay thế đôi môi và trở thành biểu tượng của tình yêu trong tâm trí C. Chỉ đêm nay, C đã hôn vào mắt Lận Hoài Sinh không biết bao nhiêu lần, sự mê đắm này vô cùng vô tận không dừng lại, nó đã in sâu vào đôi môi của C và đôi mắt của Lận Hoài Sinh trong mỗi khoảnh khắc họ tiếp xúc.
Mỗi một lần C hôn là một lần hắn ta trở thành một nhà thơ tình.
Nói điều gì đó lãng mạn hoặc phóng đãng.
Hắn ta nhìn thấy Lận Hoài Sinh vui mừng, nhìn thấy cậu im lặng, như thể biết Lận Hoài Sinh muốn nghe gì và nói nhiều theo mong muốn của cừu con hơn.
"Tôi còn là con chó của cừu con đấy."
Lận Hoài Sinh mím môi, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà bật cười.
Cậu cảm thấy có lẽ tiếng cười của mình là sự giễu cợt đối với tình cảm chân thành tha thiết đến mức hèn mọn này, môi lại mím chặt.
“Ngài C sẽ không tức giận vì cách miêu tả như vậy chứ?”
C không biết người khác thế nào, nhưng hắn ta thì không. Hắn ta sẵn sàng chấp nhận cái mũ mà cừu con chụp cho mình.
Có lẽ vì thế mà hắn ta và Lận Hoài Sinh mới thừa nhận nhau.
"Nếu tức giận thì em sẽ làm gì?"
Lận Hoài Sinh vẫn mím môi, lộ ra vẻ nhút nhát rồi lại biến thành xảo trá: “Em sẽ không nói gì cả.”
C lại cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cậu, xác nhận lời thề.
"Tôi là con chó của em."
C đứng ở cửa phòng tắm nói với Lận Hoài Sinh: “Đi đi.” Nhưng hắn ta lại chân thành bày tỏ sự bất an của mình: “Có cần tôi vào cùng em không, cừu con?”
Lận Hoài Sinh rất xấu hổ: "Cái này thì không cần!" Nói xong thì cậu bước đi ngay.
Ngược lại, C càng lo lắng hơn. Hắn ta bắt đầu muốn lao vào nhận lấy mọi thứ về Lận Hoài Sinh, chăm sóc cuộc sống của cậu như chăm sóc một đứa trẻ thực sự, kể cả ăn uống, đi vệ sinh. Nhưng nếu bây giờ hắn ta xông vào thì sẽ chỉ khiến cừu con sợ hãi cực độ, trong tiếng nước nhỏ giọt, da dẻ toàn thân lộ ra sẽ đỏ lên, nóng lên mãi cho đến khi xương mềm ra, nung thành màu hồng nhạt bẽn lẽn. Cừu con sẽ tức giận, thẹn đến phát khóc, nhưng C sẽ chấp nhận mọi lời trách cứ mà không hỏi han gì, tiếp tục chăm sóc cừu con không thể tự lo cho bản thân trong phòng tắm.
C cảm thấy mình rất vô liêm sỉ, may là cừu con chưa bao giờ cho hắn ta cơ hội như vậy. Nhưng sau khi Lận Hoài Sinh đi ra, C vẫn cảm thấy không yên tâm nên đi vào, muốn dọn dẹp phòng tắm lại như lúc nãy.
C tự mình sắp xếp hai chiếc cốc và bỏ kem đánh răng vào cốc của Lận Hoài Sinh. Khi việc “sửa sang” lại phòng tắm hoàn thành, hắn ta dẫn Lận Hoài Sinh đi xác nhận một lần nữa.
…
Hai người đã trở lại giường và ngủ một giấc thật sâu.
Trời đã sáng, C dậy trước. Chẳng bao lâu, Lận Hoài Sinh cũng tỉnh dậy vì động tác của C.
C ngoảnh lại vỗ về cậu: “Nghỉ ngơi thêm lát nữa đi.”
Lận Hoài Sinh chỉ lắc đầu, tựa hồ muốn ở lại bên đối phương. C vô cùng hưởng thụ và dẫn Lận Hoài Sinh xuống giường.
Trước đây C chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Sáng sớm phòng tắm đông đúc, việc dùng chung bồn rửa tay có thể xảy ra giữa bản thân và một người khác. Bọn họ sẽ rửa mặt cùng nhau, trao nhau nụ hôn giữa mùi hương thoang thoảng của kem đánh răng và bọt cạo râu. Kiểu lãng mạn bình thường không đáng kể này khiến C khó có thể tỉnh táo từ đầu đến cuối, đồng thời cũng khiến hắn ta phấn khích.
Nhưng khi C cầm bàn chải đánh răng lên, hắn ta chợt phát hiện thực ra bàn chải trong cốc đánh răng của mình là của Lận Hoài Sinh.
Còn chiếc bàn chải đánh răng vốn thuộc về hắn ta lại bị đổi đến cốc của Lận Hoài Sinh, thể hiện sự xấu xa sáng chói.
Lận Hoài Sinh không nhìn thấy cũng không phát hiện ra, cậu đã mò mẫm mở nắp kem đánh răng ra, cúi đầu bóp kem đánh răng lên bàn chải đánh răng, chuẩn bị cho vào miệng.
Trên cổ cừu con, một dấu tay màu xanh nhạt mơ hồ lộ ra giữa những sợi tóc.
Tựa như có người từng liên tục nhào nặn nơi này với dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, để lại dấu vết loang lổ của việc xấu xa này.