Ngay khi C nghĩ rằng hắn ta sẽ là người mở những cánh hoa cho con chiên nhỏ, thì Lận Hoài Sinh đã hành động trước.
Cậu nắm lấy tay của C, đưa ngón tay vốn đặt dưới mắt cậu chuyển lên đôi môi. Cuối cùng, khoảng cách giữa đôi môi và hàm răng của của chỉ còn lại một ngón tay của C ngăn cách. C cảm nhận được chút hơi ẩm từ môi của con chiên nhỏ, nhè nhẹ thấm qua những đường vân của ngón tay, lan đến trái tim hắn ta.
C hoàn toàn có thể rút tay ra, như vậy hắn ta sẽ thực sự chiếm được bông hoa này, nhưng hắn ta đã chọn hôn lên mắt đứa trẻ này, và đứa trẻ này lại hôn lên tay hắn ta, đôi tay mà hắn ta từng cho là không xứng, là bẩn thỉu. Giống như một nghi lễ trao đổi, một nghi lễ xác định lẫn nhau. Đột nhiên, C không nỡ buông tay.
Huống chi con chiên nhỏ còn nói: "… Nhưng không phải là chạm vào chỗ này."
Trong sự e ngại, cậu mang theo một chút xấu hổ, dù giọng nói rất nhỏ nhưng C cảm thấy nếu tiếp tục lấn lướt, con chiên nhỏ sẽ ngất đi mất.
Đương nhiên, C không thể ở lại, Lận Hoài Sinh đã đuổi hắn ta ra ngoài. C không hề tức giận, trái lại còn lưu luyến không rời, liên tục quay đầu lại, thể hiện lòng trung thành rằng hắn ta có thể làm bất cứ điều gì vì con chiên nhỏ.
"Tôi sợ em sẽ bị ngã."
Lận Hoài Sinh đẩy hắn ta ra, giống như một con chiên nhỏ dùng sừng húc người vậy.
"Không cần đâu, ngài ra ngoài đi!"
C cứ thế mơ màng bước ra khỏi phòng tắm. Cánh cửa đóng lại trước mặt hắn ta, không để lại chút bóng hình nào của cậu. C nhìn chăm chú vào cánh cửa, lúc này mới hiểu vì sao có những khách sạn lại thích dùng kính mờ.
Trong khi chờ Lận Hoài Sinh tắm, C muốn thực hiện lời đề nghị trước đó, nhưng khi ngồi trên ghế sofa thì tâm trí hắn ta hoàn toàn không tập trung vào vết thương hay hộp thuốc được, những lời hắn ta đã nói, chính hắn ta đã biến chúng thành lời nói dối.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa ngẩn ngơ, muốn vươn tới sự kỳ diệu vượt khỏi sự tầm thường, nhưng dù cho là từ ngữ đẹp đẽ thế nào đi chăng nữa cũng không thể miêu tả hết được vẻ đẹp của con chiên nhỏ. Vì vậy, hắn ta háo hức muốn viết thơ, háo hức muốn vẽ tranh, háo hức trở thành nhà văn tài hoa nhất và họa sĩ có cây bút thần kỳ nhất, hắn ta muốn dùng cách riêng của mình để tạc tượng cho con chiên nhỏ và tình cảm của hắn ta.
Người đàn ông vốn nghĩ rằng hắn ta có cả một thế kỷ để mài giũa, nhưng dường như chỉ trong chớp mắt, Lận Hoài Sinh đã tắm xong và bước ra. Tiếng cửa mở nhẹ nhàng, nhịp đập trái tim cũng gấp gáp, C tưởng tượng rằng Lận Hoài Sinh sẽ ngã, tưởng tượng rằng cậu sẽ không mặc quần áo đúng cách, nói chung là hắn ta sẽ cần phải xông vào. Nhưng thực tế là con chiên nhỏ hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, vì vậy C nhận ra rằng, trong lúc chờ Lận Hoài Sinh, người thực sự đang bị kiểm tra chính là hắn ta.
C chỉnh lại cổ áo có phần hơi lộn xộn của Lận Hoài Sinh, sau đó lúng túng nói: "Tôi cũng vào tắm đây."
Đến lượt người đàn ông này, tiếng đóng cửa vang lên thật lớn.
Lận Hoài Sinh điềm nhiên ngồi trên ghế sofa. Cậu khẽ chạm vào những băng gạc và thuốc men trong hộp thuốc, khi thấy chúng vẫn nguyên vẹn và chưa bị giảm bớt, cậu hiểu rằng mình đã nắm chắc phần thắng.
Chàng trai mỉm cười.
…
Sau khi C chạy nhanh vào phòng tắm, hắn ta mới cảm thấy mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Hương thơm của sữa tắm đậm đặc hơn nhiều so với lúc trước đang tràn ngập khắp không gian kín. C nhớ lại những lời Lận Hoài Sinh đã nói, rằng đó là mùi hương trên cơ thể hắn ta. Vậy thì con chiên nhỏ, khi cũng sử dụng cùng loại sữa tắm này chẳng phải cũng mang hương thơm của hắn ta hay sao?
Lần này, C bóp sữa tắm với động tác thô bạo và vội vàng.
Một bãi lớn sữa tắm trong suốt chảy xuống từ lòng bàn tay hắn ta, nước lạnh từ vòi hoa sen cũng bắn lên vết thương trên vai, khiến hắn ta vì những tưởng tượng và cơn đau mà cơ bắp trên khắp cơ thể càng trở nên nóng rực.
Hơi nước dần dần tan đi, trong khi những giọt nước vẫn lại đọng lại trên tường gạch men.
C đưa ngón tay từng được Lận Hoài Sinh nhẹ nhàng hôn lên và vạch một đường đầu tiên lên tường gạch men.
Rồi hắn ta nhớ lại, đó là chiều cao của đối phương.
Vòi hoa sen cố định trên tường, nước làm ướt khuôn mặt của C, những đường nét sắc bén và hung dữ dần dần hiện ra, giống như một con sói đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống người khác.
Những giọt nước không ngừng chảy xuống, tạo thành từng dấu vết rõ ràng trên tường.
Chiều cao của con chiên nhỏ.
Lông mày của câu, đôi mắt của cậu, đôi môi của cậu, lồng ngực của cậu, xương hông của cậu…
Trong trí tưởng tượng, C tạo ra một hình ảnh sống động của Lận Hoài Sinh, rồi hắn ta ghép cậu vào máu thịt của mình.
…
C tắm lâu hơn bình thường một chút.
Vết thương do Arnold đâm vào vai C vẫn chưa được xử lý nên sau khi tắm xong thì C bước ra với thân trên trần trụi.
Lận Hoài Sinh ngồi co ro trên ghế sofa và bất động, khiến người ta không biết liệu có phải cậu đã mệt đến mức ngủ thiếp đi hay không. C bước từng bước chân nhẹ nhàng tiến tới, nhìn thấy mái tóc của cậu vẫn còn ướt, trong khi chiếc khăn lau tóc thì chỉ vắt hờ trên vai cậu.
Giọng C trở nên dịu dàng, hắn ta đưa tay hứng lấy một giọt nước còn đọng lại trên đuôi tóc của con chiên nhỏ.
“Ngủ rồi à?”
Con chiên nhỏ vẫn không động đậy.
Nhưng một lúc sau, cậu lắc đầu để trả lời, những đuôi tóc ướt đẫm của cậu quét qua lòng bàn tay của C. Con chiên nhỏ dùng cách nghịch ngợm này để nói rằng thật ra cậu vẫn còn thức.
C không kìm được mà mỉm cười, hắn ta ngồi xuống bên cạnh Lận Hoài Sinh, không hỏi tại sao Lận Hoài Sinh lại làm như vậy mà chỉ đơn thuần tận hưởng sự thân mật đã mất đi rồi lại tìm lại được. Ngược lại, chính Lận Hoài Sinh lại là người chủ động hỏi.
“Sao ngài tắm lâu thế?”
Cậu dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay của người đàn ông bên cạnh, như thể không thể rời khỏi hắn ta một giây phút nào, vì thế mà phát hiện ra rằng C đang cởi trần. Lận Hoài Sinh không thể đoán ra rằng C vừa tắm nước lạnh, bởi vì làn da của người đàn ông này đang áp vào da cậu nóng đến mức như thiêu đốt.
Nếu Lận Hoài Sinh biết, chắc chắn cậu sẽ thấy kỳ lạ, rằng tắm nước lạnh sao lại có thể kéo dài như vậy. Nhưng cậu không biết, nên con chiên nhỏ chỉ mím môi, một lúc sau mới thốt ra một câu.
“… Còn không mặc áo vào.”
C nghĩ đến việc Lận Hoài Sinh là một chàng trai gốc Á. Ngày nay, cả thế giới đã thực hiện chế độ liên bang, và khái niệm “quốc gia” đã bị dòng chảy lịch sử xóa bỏ từ lâu, nhưng văn hóa vẫn bám rễ trong đất của mỗi người, nuôi dưỡng những đứa trẻ khác nhau. Trong mắt con chiên nhỏ, đây là điều mà anh không thể nào quen được.
C nói: “Tôi xin lỗi.”
Lận Hoài Sinh chưa kịp hiểu: “…Xin lỗi gì?”
C thẳng thắn: “Tôi đã lừa em.” Hắn ta dẫn dắt tay của Lận Hoài Sinh, để cậu chạm vào vết thương chưa được xử lý và trông rất đáng sợ trên vai, nhưng người đàn ông này mạnh mẽ đến mức có thể che giấu nỗi đau mà không thay đổi sắc mặt, chỉ để nhận được sự quan tâm từ những ngón tay của cậu.
“Tôi vẫn chưa xử lý vết thương.”
Ban đầu Lận Hoài Sinh không biết điều này, nhưng khi nghe xong, cậu đã giật mình và muốn rút tay lại, sợ rằng sự chạm nhẹ của mình sẽ làm vết thương của C thêm trầm trọng. Nhưng C không cho phép cậu buông tay. Lận Hoài Sinh không thể giãy giụa, bị C nắm chặt lấy phần cổ tay không bị thương.
C nhìn chăm chú vào vết thương đã được băng bó trên cổ tay của Lận Hoài Sinh, có dấu vết nước thấm ướt quanh mép băng vải. Khi tắm, con chiên nhỏ đã không dễ dàng, điều này là không thể tránh khỏi. Nhưng may mắn là vết thương không bị chảy máu.
Lận Hoài Sinh không biết rằng khi C nhìn vào cậu, ánh mắt lại dừng trên cổ tay cậu. Cậu dựa vào sự diễn đạt của người khác để cảm nhận thế giới bên ngoài, nên khi C im lặng, Lận Hoài Sinh cảm thấy đặc biệt thiếu an toàn. Con chiên nhỏ chỉ còn cách mở lời trước, hy vọng bắt đầu một cuộc trò chuyện.
“Tại sao không xử lý vết thương?”
Đó cũng là điều cậu thật sự thắc mắc.
Chẳng lẽ vết thương quá sâu? Hay là ở vị trí khó xử lý? Rõ ràng là Lận Hoài Sinh bắt đầu lo lắng. Nhưng cậu không thể giúp được gì. Ngay khi con chiên nhỏ rơi vào cảm giác tội lỗi, C đã cắt ngang tất cả những suy nghĩ tự trách của cậu.
“Giống như em đã chờ tôi.” C cúi đầu, giống như cách anh đã hôn trước đó, hôn lên ngón tay của Lận Hoài Sinh. “Tôi cũng đã chờ em.”
Chờ đợi đến mức quên hết mọi thứ khác.