C mất một thời gian để tự mình thoát khỏi sự rung động trong tim.
Bộ não chậm chạp của C phải lắp ráp và mã hóa lại bằng ngôn ngữ đến khi hắn ta hiểu những gì Lận Hoài Sinh đã nói, toàn bộ quá trình này khiến C cảm thấy mình không thể cứu vãn được.
Nhưng C biết, bản thân hắn ta vốn đã không thể cứu chữa.
Tên cướp, tội phạm, hung thủ.
Trong thế giới này, hắn ta đáng lẽ phải bị xét xử và trừng phạt, bị Liên bang xiềng xích bằng pháp luật, bị Chúa của Giáo hội giáng xuống sự trừng phạt.
Cuối cùng C cũng phải chịu một hình phạt, nhưng đó lại là một hình phạt ngọt ngào mà C chưa bao giờ dám mong đợi. Người đàn ông này ngay lập tức kiêu ngạo khẳng định rằng, Chúa đã gửi cho C một con chiên nhỏ*, coi như sự chấp nhận cho những việc mà C đã làm.
*Con chiên: là một từ dùng để chỉ một người theo đạo Thiên Chúa, đặc biệt là người Công giáo. Trong ngữ cảnh này, "con chiên" tượng trưng cho người tín đồ, người theo đạo, được ví như những con cừu trong đàn chiên mà Chúa Giêsu là người chăn dắt.
Con chiên nhỏ mang trong mình những đặc điểm của một Đức Mẹ từ bi, giống như một đứa trẻ được Chúa chọn lọc cẩn thận, là đại diện của Ngài trên trần gian. Vì vậy, C nên nghe lời con chiên nhỏ, bất kể con chiên nhỏ có yêu cầu C làm gì.
Vì vậy, C không chút do dự đáp lại: “Được.”
Sự quyết tâm này tạo nên một vẻ đẹp mới giữa tên cướp và hội chứng Stockholm.
Chỉ có điều, C phải nói trước: “Trước tiên, tôi sẽ đưa em đi tắm.”
Mặc dù con chiên nhỏ đã khiến C trở nên mềm yếu, nhưng trong lòng C thì cậu vấn là hiện thân của sự thánh thiện và đẹp đẽ như Đức Mẹ, nhưng người đàn ông làm cướp vẫn còn rất gan dạ, hy vọng có thể dẫn dắt con chiên nhỏ. Và tình yêu khiến tên tội phạm này trở nên ranh mãnh hơn, với vô vàn mưu mẹo và thủ đoạn.
“Khi em tắm bên trong, tôi có thể đợi em, trong lúc đợi cũng vừa khéo có thể xử lý vết thương.”
Nhưng ý định thực sự của người đàn ông chỉ là muốn tắm rửa cho con chiên nhỏ thật thơm tho, không để lại vẻ nhếch nhác cũng như rửa sạch những dấu vết và tội lỗi của mình khỏi đứa trẻ thuần khiết này.
Lận Hoài Sinh rất ngoan ngoãn, và vì C nói rất chân thành nên cậu nhanh chóng đồng ý, gật đầu liên tục, rồi nói: “Được rồi.” Cậu rất ngoan ngoãn giơ hai tay lên, chờ C nắm và dắt cậu đi.
Hai người đến phòng tắm. Không gian bên trong không lớn, các thiết bị và vật dụng đều đơn giản, nhưng đây là một con chiên nhỏ không nhìn thấy gì nên C phải dẫn Lận Hoài Sinh đi chạm vào từng món đồ, nói cho cậu biết đây là lavabo, đây là bồn cầu, đây là vòi sen. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ.
Vì C còn phải nói với Lận Hoài Sinh: “Dầu gội nằm ở bên trái của em, còn xà phòng tắm nằm bên phải.”
“Vòi hoa sen ở đây, tôi đã tháo xuống, tay em chỉ cần đưa ra phía trước là có thể lấy được.”
“Nhiệt độ nước nóng cũng đã được điều chỉnh rồi.”
C cảm thấy mình có rất nhiều điều để nói, thậm chí càng nói càng không yên tâm, càng lo lắng. C hy vọng rằng các chai lọ trong phòng tắm có thể chăm sóc tốt cho con chiên nhỏ, nhưng thực tế là C đang đặt đứa trẻ này vào một tình huống nguy hiểm, những thứ này đều có thể gây hại cho cậu. Và sau đó? C cảm thấy vui mừng, hy vọng Lận Hoài Sinh có thể chủ động mở miệng bảo C ở lại.
Nhưng tâm trí của chàng trai trẻ không ở đây, C cảm thấy mình đã lo lắng cho cậu quá nhiều chỉ trong vài mét vuông này, trong khi con chiên nhỏ có vẻ như đang mang một sự ngây thơ không biết sợ. C giờ không thể chịu đựng được nếu có bất kỳ sự bất đồng nào giữa C và Lận Hoài Sinh. Nếu có, hắn ta sẽ truy tìm đến tận cùng, để hiểu rõ điều gì đã khiến trái tim đối phương lạc hướng.
Người đàn ông đặt tay lên vai Lận Hoài Sinh, với ý định kéo cậu lại gần. Cử chỉ mang tính chiếm hữu nhưng trên miệng vẫn còn chút giả vờ và kiềm chế, chỉ hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy? Tôi đã nói gì lúc nãy?”
Hỏi con chiên nhỏ, gõ cửa trái tim của cậu.
Nhưng bây giờ con chiên nhỏ mắc hội chứng Stockholm không còn sợ hãi C nữa. Được ưu ái, con chiên nhỏ có được đặc quyền, thậm chí có thể quay lại thử thách giới hạn của C. Đối với câu hỏi của C, Lận Hoài Sinh chỉ tự mình đưa tay ra, tìm đến chai xà phòng tắm bên phải.
C theo thói quen nhíu mày.
C không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu. C khao khát sự thân mật hơn với con chiên nhỏ, nhưng đồng thời hắn ta cũng ghét phải đoán mò. C sợ rằng mình không hiểu được suy nghĩ của Lận Hoài Sinh, luôn mong muốn có thể đọc được từng biểu cảm và hành động của cậu. C hy vọng đứa trẻ này sẽ luôn được hắn ta bảo vệ và luôn thuộc về hắn ta.
Lận Hoài Sinh ấn vào vòi của chai sữa tắm để nó chảy ra tay và lòng bàn tay của cậu. Cậu xoa nhẹ, lớp kem trong suốt lập tức biến thành bọt. Lận Hoài Sinh cúi đầu ngửi thử rồi mỉm cười, quay người lại, như khoe báu vật mà đưa hai tay đầy bọt ra trước mặt C.
Con chiên nhỏ vui mừng khôn xiết, xoay người mạnh đến nỗi như làm rung sàn nhà tắm, C lo sợ cậu sẽ ngã, nên nhanh chóng bảo vệ cậu từ hai bên. Vì vậy, khi Lận Hoài Sinh giơ cao tay, một ít bọt dính vào sống mũi và chóp mũi của người đàn ông.
Mùi hương bất ngờ xộc thẳng vào mũi, sống mũi cao của người đàn ông khẽ động, cố gắng nhịn một cái hắt hơi. Trong lúc C đang phân tâm, hắn ta nghe Lận Hoài Sinh nói với mình: “Đây là mùi hương trên người ngài, vừa nãy khi em vào phòng tắm là đã ngửi thấy rồi.”
Con chiên nhỏ không biết rằng câu nói này của cậu có sức mạnh như thế nào.
Yết hầu của C chuyển động. Hắn ta bị câu nói này làm cho im lặng, không thốt nên lời. Hương thơm bình thường nhất của chanh và cỏ roi ngựa*, qua lời nói và nụ cười của con chiên nhỏ, nó đã biến thành thuốc độc, ngấm vào từng giác quan của hắn ta. C đã khiến Lận Hoài Sinh bị mù, còn Lận Hoài Sinh khiến C không thể nói được nữa. Tình cảm là phải có sự qua lại mới công bằng, thậm chí C còn mong muốn mình thực sự trở thành một kẻ câm.
*Cỏ roi ngựa: một loại thuốc nam phổ biến có nhiều lợi ích.
Nhưng thực tế, C chỉ là một kẻ ngu ngốc, yêu mà khó nói, chỉ biết nói những lời vô nghĩa và giả dối.
“Ừm… Trước đó tôi tắm rồi.”
Hắn ta đang nói gì vậy?
Dường như có một loại sức mạnh kỳ diệu nào đó khiến hắn ta thốt ra những lời ngớ ngẩn này, C cảm thấy mình thật nực cười. Nhưng dù vậy, con chiên nhỏ cũng không thể nhìn thấy.
Con chiên nhỏ chỉ mỉm cười “nhìn” về phía hắn ta, nhưng không thể thấy rằng hắn ta cũng có lúc lúng túng và bối rối, không thể thấy rằng hắn ta đã thay đổi đến mức không còn nhận ra chính mình vì con chiên nhỏ. Trước đây, C không hiểu được ý nghĩa của việc một viên ngọc quý thì phải tỏa sáng, vẫn còn thầm mừng vì mình đã sở hữu một viên ngọc. Nhưng vào giây phút này, khi nhìn vào đôi mắt không thấy gì của Lận Hoài Sinh, C thực sự cảm thấy hối hận.
Nhưng rốt cuộc hắn ta đã đánh rơi viên ngọc từ khi nào, để viên ngọc rơi xuống đất và phủ bụi mà kẻ tội phạm này cũng không nhớ được.
C chậm rãi vuốt ve hốc mắt của Lận Hoài Sinh, dùng lực nhẹ nhàng nhất có thể, với sự kiềm chế và kiểm soát tột độ, khiến đôi tay C hơi run rẩy. Nhưng hắn ta sẽ cầu nguyện rằng Chúa rằng hãy làm cho đứa trẻ này trở nên ngu ngơ một chút trong khoảnh khắc này, để con chiên nhỏ không nhận ra rằng kẻ bắt cóc mà mình chọn thực ra yếu đuối và thảm hại.
Lận Hoài Sinh ngẩng mặt lên, để người đàn ông liên tục chạm vào mặt mình. Cậu thích tiên sinh C chạm vào vùng quanh mắt mình, và cũng nghĩ rằng tiên sinh C yêu đôi mắt của cậu.
Cậu vụng về đáp lại tình yêu này: “Ngài chạm vào nữa đi.”
Hàng mi dài của cậu rủ xuống, vừa khéo quét qua đầu ngón tay của C, đây là cách cậu đùa giỡn với hắn ta. C lưu luyến nơi này, nhưng lại cảm thấy đôi tay không đủ, cảm thấy tay mình quá bẩn, không xứng đáng để chạm vào, vì vậy C đặt bàn tay rộng lớn lên che mắt Lận Hoài Sinh.
“Ừm?” Con chiên nhỏ phát ra âm thanh nghi hoặc.
Dù Lận Hoài Sinh đã không thể nhìn thấy, nhưng C vẫn tự lừa mình, sợ cậu thấy, sợ cậu hiểu việc dùng đôi môi thay thế bàn tay, muốn đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu.
Lận Hoài Sinh không nói gì nữa.
Điều này có thể lừa ai đây.
Vì vậy, C cũng không nói gì, dùng đôi mắt sáng rực chăm chú nhìn Lận Hoài Sinh, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt của con chiên nhỏ. Vài giờ trước, hơi nước và độ ẩm còn sót lại khi C lơ đễnh tắm trong phòng tắm giờ đây quay lại, làm cả hai người đều chìm trong im lặng.
Hai kẻ câm khi hôn nhau sẽ trông thế nào?
C không kìm được mà muốn cúi đầu xuống…
Lận Hoài Sinh cuối cùng cũng hiểu ra, khuôn mặt của cậu là đỏ do hơi nước hay do xấu hổ? Không còn quan trọng nữa. Điều nổi bật hơn cả là đôi môi mọng nước của cậu, như một bông hoa đang chờ nở, cần có người nhẹ nhàng mở ra những cánh hoa bên ngoài, để nó có thể bung nở.