Cạm Bẫy Cừu Non

Chương 14: Bắt cóc  - Stockholm (14)

Trước Sau

break

Thậm chí chỉ là làm tượng trưng theo ý của kẻ bắt cóc.

Nhưng đủ để khiến Israel cúi đầu xuống, phải nằm phục dưới đất và thừa nhận rằng lúc này anh ta không còn tư cách để giữ sự kiêu hãnh.

Leon nhíu mày, giọng nói tiếp theo cũng đầy khó chịu.

“C, cậu ta là đứa con của nhà cậu à?”

Ánh mắt và lời nói của Leon đều nhắm thẳng vào Lận Hoài Sinh, thể hiện rõ sự không hài lòng của gã. Lại còn dỗ dành, lại còn đứng ra đòi lại công bằng và suýt nữa còn giết người vì cậu ta. C đúng là đang nuông chiều và chăm sóc cậu ta quá mức.

Tất nhiên, Leon sẽ không đứng về phía Arnold và những người kia, bọn bắt cóc không thể đứng cùng phe với con tin. Leon chỉ đơn thuần nghĩ rằng C đang mất lý trí vì cậu chàng người phương Đông này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện không hay. Leon không muốn sự hợp tác giữa bọn bắt cóc bị ảnh hưởng chỉ vì một con tin.

C không để ý đến Leon, hắn ta xử lý Arnold và Israel một trận rồi trói họ lại. Lần trói này vô cùng ác ý, cố ý trói chặt vào những chỗ bị thương của hai người, làm cho dây thừng siết sâu vào vết thương. Israel đau đến nỗi nhăn mặt, phát ra vài tiếng rên rỉ bị kìm nén trong cổ họng, nhưng anh ta vẫn có thể cười khổ mà nghĩ rằng dù sao cũng không thể tệ hơn những lần tra tấn trước đây. Nhưng càng nghĩ, anh ta càng nghĩ nhiều hơn, nghĩ đến việc từ đầu đến cuối Lận Hoài Sinh luôn bị trói chặt cổ tay, chịu đựng đau đớn và cũng nghĩ đến việc bây giờ anh ta cũng giống như Lận Hoài Sinh.

Vì vậy, Israel muốn nhìn Lận Hoài Sinh.

Anh ta bằng một cách vô thức và xa lạ mà tìm kiếm một sự đồng cảm từ những người cùng cảnh ngộ. Thậm chí trong quá trình khó khăn xoay người ngẩng đầu lên, anh ta lại có những suy nghĩ u ám mà tuyệt đẹp. Con cừu nhỏ trông có vẻ được ưu ái, nhưng kẻ bắt cóc chưa từng dành cho cậu tình yêu thực sự. Những vòng dây, nếu là vàng bạc thì có thể tạo nên một sự lãng mạn bất diệt, nhưng những gì mà con cừu nhỏ nhận được chỉ là những vòng dây buộc quanh tay, xiết chặt đến chết.

Người đàn ông kiêu ngạo này trong những tưởng tượng của mình đã đưa sự lãng mạn lên ngai vàng đầy gai nhọn để tôn vinh nó, nhưng khi thực sự ngẩng đầu lên, anh ta chợt nhận ra rằng tất cả những gì anh ta nghĩ đều sai. C đang cởi dây trói trên cổ tay của Lận Hoài Sinh bằng con dao mà Arnold đã dùng để tấn công hắn ta. Trên chuôi dao vẫn còn vương lại máu bẩn nóng hổi lúc hắn ta đã bị đâm vào cơ thể, giờ đây nó lại được dùng để cứu người. Kẻ bắt cóc này cúi đầu, nhã nhặn và cẩn trọng, nhưng trong mắt Israel đó lại là sự giả tạo, nhưng con cừu nhỏ mù quáng chắc chắn nghĩ đó là thật lòng.

Israel thở dài trong lòng, có cảm giác tiếc nuối mơ hồ mà không thể nói ra thành lời.

Leon cảm thấy mình đã chịu đựng đến giới hạn, nhưng trong hai ba ngày ngắn ngủi, dường như gã đã quen với sự khác thường của C. Leon và C đã hợp tác nhiều năm, gã hiểu rõ bản chất của người đàn ông này, nên vẫn cho rằng đây chỉ là một phút lầm lối của C.

Quan trọng nhất là gã không thể đối đầu với C.

Leon liếc nhìn Arnold dưới đất, rồi lại nhìn Lận Hoài Sinh.

“Centipede, mày có thể mang cậu ta đi ‘làm việc’, nhưng tốt nhất là mày nên canh chừng kỹ.”

Những gì xảy ra hôm nay đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho người đàn ông to lớn này. Lời nhắc nhở trước đây của C là đúng, người đàn ông dưới đất tên Arnold này có kỹ năng, thể lực và ý chí mạnh mẽ, chỉ cần một chút sơ hở là Arnold sẽ tìm cách lật ngược tình thế. Dù chàng trai châu Á bên cạnh C trông có vẻ yếu đuối, nhưng cảnh giác vẫn tốt hơn là lơ là.

Leon tất nhiên cho rằng thái độ của C đối với Lận Hoài Sinh chỉ nhằm thỏa mãn một nhu cầu cơ bản nhất, dù trước đây chưa từng thấy C như vậy nhưng chuyện này bùng phát cũng là điều dễ hiểu. Dù lời nói của người đàn ông to lớn không quá lộ liễu nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ ý gã, và giọng điệu của gã khi nói về Lận Hoài Sinh cũng rõ ràng là từ trên cao nhìn xuống.

Lúc này, C rất nhạy cảm với bất kỳ điều gì liên quan đến con cừu nhỏ, hắn ta quay đầu lại, dùng vẻ mặt lạnh lùng nói với Leon: “Lần sau mà dao còn không được cất giữ cẩn thận, tao sẽ đâm vào người mày đấy.”

Câu nói đầy sự chế giễu.

Biểu cảm của Leon trở nên méo mó, nhưng gã không thể phủ nhận sự sơ suất của mình nên đành giận mà không dám nói, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng lưng C rời đi cùng với người của hắn ta, nhưng trong lòng Leon, chút tình cảm đồng đội cuối cùng cũng đã tan biến.

...

C vội vàng đưa Lận Hoài Sinh trở lại phòng mình.

Mọi cảm xúc của hắn ta đều bộc lộ ra bên ngoài.

Hắn ta thậm chí không nhận ra mình đã thở phào nhẹ nhõm khi đóng cửa, khi giờ đây chỉ còn lại hắn ta và con cừu nhỏ trong không gian riêng tư này, hắn ta cảm thấy yên tâm hơn và thoải mái hơn bao giờ hết.

Mùi máu và thuốc súng từ cả hai người tỏa ra đã phá vỡ và xâm chiếm không gian yên tĩnh này. C nắm lấy tay Lận Hoài Sinh, cẩn thận quan sát vết thương trên tay cậu, thấy trên đó có không ít bụi bẩn. Bởi vì lo sợ vết thương bị nhiễm trùng, hắn ta ngay lập tức tìm thuốc để xử lý và băng bó cho con cừu nhỏ.

Hắn ta bảo Lận Hoài Sinh ngồi xuống ghế sofa và nói: “Giơ tay lên, tôi sẽ xử lý vết thương cho em” rồi tự mình ngồi bệt xuống đất mà không hề suy nghĩ gì.

Trong lúc đó, khi cồn thấm vào vết thương, C đã nghe thấy Lận Hoài Sinh rên khẽ, cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng nước mắt lại không kìm được mà chực trào. Trông cậu thật đáng thương. C say mê và thương xót, tự ý đưa tay ra định lau nước mắt cho cậu mà không cần xin phép.

Đầu ngón tay của hắn ta vừa chạm đến dưới mắt Lận Hoài Sinh, thì cậu chàng bỗng “ưm” một tiếng, nửa người trên ngả ra phía sau, ngã vào ghế sofa khiến ngón tay của C chạm vào khoảng không.

Cậu không cho mình chạm vào. Có phải vẫn còn giận nên không chịu làm hòa? C cảm thấy buồn. Nhưng họ không thể dễ dàng làm hòa như trước nữa. Vì con cừu nhỏ của hắn ta sẽ không còn lao vào lòng hắn ta một cách vô điều kiện như trước đây.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sơ cứu, C nhận ra mình không phải là một anh hùng mà vẫn chỉ là một kẻ phạm tội, vẫn sống ngoài vòng pháp luật và làm những giao dịch tiền bạc dứt khoát, không xứng đáng để nói về tình cảm.

"Rát quá... Cay mắt em rồi."

Tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng của con cừu nhỏ phá tan những ảo tưởng của C, cũng cứu hắn ta ra khỏi đó. Người đàn ông đang quỳ gối trên mặt đất chợt sáng mắt lên, hắn ta quá yêu những lời phàn nàn đáng yêu này, thậm chí còn mong muốn con cừu nhỏ có thể nói ra nhiều lời phàn nàn hơn nữa. Vì thế, hắn ta đã nổi loạn, đẩy cậu chàng từ trên ghế sofa xuống để cả hai cùng ngã vào ghế sofa.

Hắn ta quá táo bạo, cũng quá thất lễ, nhưng người đàn ông vẫn hỏi ý Lận Hoài Sinh:

"Có phải tôi ôm em đau quá không?"

Cố tình dùng sự dịu dàng để tạo ra cái bẫy lời nói, không cho Lận Hoài Sinh từ chối.

Quả nhiên, Lận Hoài Sinh bị câu hỏi của hắn ta làm cho ngẩn người, rồi trong sự dịu dàng không rõ lý do của hắn ta, mặt cậu đỏ bừng, sắc đỏ trên má lan đến tận dưới mắt, vành tai cũng bị nhuốm đỏ.

"Sao ngài lại hỏi em như vậy?"

Cậu vẫn căng thẳng, nhưng ý nghĩa của sự căng thẳng đã lặng lẽ thay đổi.

Lúc này, C cảm thấy mình thực sự là một thợ săn, hắn ta đang săn mồi.

Nhưng hắn ta không muốn máu thịt hay bộ lông của con cừu nhỏ này, cũng không muốn đổi lấy bất kỳ lợi ích nào. Hắn ta chỉ vì vẻ đẹp của sinh mệnh này mà muốn giữ nó bên mình.

"Tôi không muốn em đau nữa."

Nghe vậy, Lận Hoài Sinh ngẩn người, cậu im lặng trong chốc lát. Mà chốc lát ấy giống như một cuộc hành hình, nghiền nát linh hồn của một kẻ bắt cóc tội lỗi không thể dung thứ, để một kẻ điên vì tình yêu tái sinh trong cơ thể ban đầu.

Cậu chủ động đưa mặt lại gần ngón tay của C, bàn tay này hắn ta do vô tình dính cồn nên lập tức rút tay lại, thay vào đó là tay kia, nhẹ nhàng đón nhận sự dịu dàng của con cừu nhỏ.

Ngón tay của C lại chạm xuống bề mặt mềm mại của làn da, nhưng hắn ta kiềm chế không di chuyển, là Lận Hoài Sinh đang nhẹ nhàng và từng chút một để nhiệt độ cơ thể hòa quyện trong khoảng không gian vài centimet vuông đó.

"Em sẽ nhớ lời hứa của ngài." Cậu nói với vẻ mặt vui vẻ và hài lòng: "Vậy ngài lau nước mắt cho em đi."

Cậu thản nhiên yêu cầu C giúp đỡ.

Tất nhiên, Lận Hoài Sinh cũng có lý do của mình, giải thích cho sự yếu đuối của mình.

"Thật sự là cay mắt quá..."

Không nhắc đến việc cậu không chịu nổi dù chỉ một chút đau đớn.

C giúp cậu lau đi, che giấu tội chứng yếu đuối của cậu và cùng cậu tạo ra một lời nói dối.

"Tôi biết."

Hắn ta biết.

Người đàn ông lau sạch khuôn mặt của con cừu nhỏ, khiến đứa trẻ này trở lại với vẻ ngây thơ mà nó đáng có, rồi nhìn lại vẻ lôi thôi của Lận Hoài Sinh, đột nhiên cảm thấy không thể chịu đựng được.

Hắn ta đang suy nghĩ cách giúp đỡ đứa trẻ này, và cố gắng để Lận Hoài Sinh chấp nhận đề nghị của hắn ta.

"Muốn đi tắm không?"

Lận Hoài Sinh mím môi, nhưng cuối cùng cũng không thể kiềm chế được. Cậu cười khúc khích với C, thậm chí trong nụ cười đó có chút giễu cợt và trách móc sự táo bạo của kẻ bắt cóc.

"Ngài thật là vô tư, hay là ngài rất mạnh mẽ?"

"Ngài không nghĩ cho bản thân mình sao?"

Con cừu nhỏ trong lòng người đàn ông cố ý làm động tác hít hít mũi, hai bên cánh mũi hơi thụt vào. Nếu cậu không có lúm đồng tiền thì chủ nhân của nó cũng rất dễ khiến bất kỳ phần nào trên cơ thể con cừu nhỏ trở thành biểu tượng của sự ưu ái.

"Ngài bị thương rồi, thưa ngài."

"Ngài không nhớ sao?"

Cậu trách người đàn ông vì sự kiêu ngạo của hắn ta xây dựng trên sự mạnh mẽ, nhưng nhanh chóng trao cho hắn ta một niềm ngọt ngào mới.

"Em không thể băng bó cho ngài như cách ngài làm cho em, chỉ hy vọng ngài sẽ nhớ lời em nói."

 

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc