Trong khu rừng phía sau Tĩnh Tâm An, một khoảng yên tĩnh.
Ánh nắng xuyên qua tán cây, rải xuống mặt đất, tạo thành những đốm sáng nhỏ. Gió thổi động lá cây, tạo ra âm thanh xào xạc, giống như đang phát ra bản nhạc thiên nhiên nơi yên bình này.
Nhưng mà, một nữ nhân đang ở trong này chật vật chạy trốn.
Quần áo của nàng bị rách, tóc cũng rối, trên người còn mang theo ít vết thương.
Khuôn mặt nàng đầy vẻ kinh hoàng và hoảng loạn, phía sau là bốn gã nam nhân đang chậm rãi đuổi theo.
“Đừng lại đây, đừng có qua đây…”
“Tiểu mỹ nhân, đừng chạy nữa! Ha ha ha…”
“Đừng sợ, các ca ca cùng ngươi chơi trò chơi nhé, đảm bảo sẽ có thể làm ngươi chơi đến sung sướng…”
Diệp Vân Dao trên mặt tràn đầy hoảng sợ cùng sợ hãi, bước chân của nàng càng nhanh hơn, nhưng thân thể của nàng càng ngày càng mệt mỏi. Cuối cùng, nàng không chạy nổi nữa, ngã xuống trên đất.
Bốn nam nhân ngay lập tức vây quanh nàng.
Cười thô tục với nàng.
“Cầu xin các người, hãy để ta đi, ta là tiểu thư của Hầu phủ, nếu các ngươi làm vậy với ta Hầu phủ sẽ không buông tha cho các ngươi đâu!”
“Ha ha, tiểu thư Hầu phủ? Chúng ta chính là đang chơi đùa với ngươi.”
“Da mỏng thịt mềm, quả nhiên là khác xa với những thôn phụ sơn dã.”
“Cả người nàng tỏa ra hương thơm, không chịu nổi nữa, ta phải là người đầu tiên!”
Sắc mặt Diệp Vân Dao tràn đầy tuyệt vọng, nàng biết, hôm nay nàng không thoát được.
Ngay khi quần áo của nàng bị rách, nàng ngửi thấy một mùi hương lạ, sau đó liền mất đi ý thức.
Diệp Tịnh Nguyệt dáng người linh hoạt xuất hiện, nhìn thấy bốn người nằm trên mặt đất, đỡ Diệp Vân Dao dậy, đưa qua một bên, để cho nàng nằm xuống.
Về phần bốn tên lưu manh kia, cứ mặc kệ bọn chúng nằm đó.
Sau đó nàng trốn sang một bên, chờ đợi trong im lặng.
Cố Kinh Thần lặng lẽ đứng sau nàng, giống như cái bóng của nàng.
Nàng ta không biết đã làm cái gì khiến toàn bộ người này hôn mê.
Sau đó trốn sau một gốc cây đại thụ, như đang ngủ đông.
Diệp Tịnh Nguyệt bây giờ là một điều bí ẩn với hắn, chuyện nàng có tài năng gì thì chưa biết.
Tiếng lòng Diệp Tịnh Nguyệt vang lên.
[Đến rồi.]
Khoảng cách quá xa, hắn vẫn có thể nghe thấy được.
Phía trước, một bóng đen mảnh khảnh xuất hiện, đó là một công tử có khí chất xuất chúng.
Hắn mặc toàn thân màu đen, dáng người thẳng đứng, bước đi vững vàng, bình tĩnh đi về phía này.
Ngoại hình hắn anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, đôi môi mỏng, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi.
Bên người của hắn mang theo hai tùy tùng, trong tay cầm bội kiếm, rất cung kính.
Người này Cố Kinh Thần quen, nhị hoàng tử Tiêu Lăng.
[Xem ta xử lý ngươi thế nào!]
Diệp Tịnh Nguyệt trực tiếp dùng một cước vào một thị vệ đâm vào cây đại thụ, hôn mê bất tỉnh.
Thị vệ khác ngay lập tức rút đao ra đấu với Diệp Tịnh Nguyệt, Diệp Tịnh Nguyệt ném ra một nắm bột, đối phương lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh.
Diệp Tịnh Nguyệt đá mạnh vào trán hắn một cái, thị vệ liền bất tỉnh.
Nhị hoàng tử Tiêu Lăng cũng bị mê dược của nàng mà ngã xuống đất, con ngươi trừng lớn, khuôn mặt cao quý đó đầy sợ hãi.
“Xin hỏi lão nhân gia là thần thánh phương nào!’
Diệp Tịnh Nguyệt hơi cong eo!
“Lão thái bà song thương!”
Cố Kinh Thần ở phía xa vội che miệng, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Đây là danh hiệu gì vậy!
Nhị hoàng tử trong lòng buồn bực, chưa từng nghe thấy.
“Ta là nhị hoàng tử của Đại Kiến quốc, không oán không thù với tiền bối, tiền bối có phải nhận sai người không?”
Diệp Tịnh Nguyệt cười tinh nghịch,
“Ngươi quả thật không thù không oán với ta, nhưngmà bộ dạng ngươi không vừa mắt ta, ta muốn chơi đùa với ngươi!”
Nhị hoàng tử kinh hãi!
“Đừng! Tiền bối chỉ cần để ta đi, ta có thể cho vàng bạc châu báu cho người ! Hơn nữa chuyện hôm nay ta sẽ không nói ra ngoài! Ta cam đoan!”
Diệp Tịnh Nguyệt như nước đổ lá khoai.
“Không! Ta chỉ muốn chơi ngươi!”
Nàng đến bên cạnh bốn tên lưu manh, ném một nắm bột gây ảo giác đầy màu sắc lên người bọn họ.
Bốn tên lưu manh rủn rẩy ngồi dậy, sau đó đi về hướng nhị hoàng tử…
“Tiểu mỹ nhân, chúng ta đến đây.”
“Hôm nay các ca ca sẽ giúp ngươi sung sướng.”
“Ha ha ha…”
Nhị hoàng tử nhìn thấy có người tới xé rách quần áo của hắn, hắn tức giận chửi ầm lên: “Các ngươi đồ khốn khiếp, ta tìm cách ngươi để vấy bẩn Diệp Vân Dao, mở to mắt chó của các ngươi mà nhìn cho rõ, ta là ai! Các ngươi không muốn sống nữa!”
Nhị hoàng tử chửi ầm lên, nhưng mấy người bị dính ảo giác căn bản không nghe lời hắn.
Xé sạch quần áo của hắn ta, ấn xuống đất, mà bắt đầu đối đãi thô bạo.
Cố Kinh Thần thấy tượng này từ xa, ngạc nhiên không thôi.
Diệp Tịnh Nguyệt… Thủ đoạn thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
Đương nhiên, hắn không cảm thấy quá đáng, đều là do nhị hoàng tử mình chuốc lấy.
Diệp Tịnh Nguyệt đến gặp Diệp Vân Giao với khuôn mặt già nua của bà lão.
Diệp Vân Dao đang dựa vào gốc cây, mắt nhìn chằm chằm lão đại, từ vị trí của nàng vừa vặn nhìn thấy nhị hoàng tử bị sỉ nhục bên kia, cũng nghe thấy được những lời mà nhị hoàng tử đã nói.
Nàng nghĩ hôm nay mình vận khí không tốt mới gặp mấy tên lưu manh này, không ngờ là do nhị hoàng tử bày mưu?
Hắn tìm người đến làm bẩn nàng?
Diệp Tịnh Nguyệt lấy ra một cái bình đưa cho nàng ngửi, ngay lập tức, Diệp Vân Dao có thể nhúc nhích.
Nàng nhìn khuôn mặt già nua xa lạ trước mặt, đôi mắt hơi run rẩy.
“Lão nhân gia, người vì sao lại giúp ta?”
Diệp Tịnh Nguyệt ngước mắt lên, “Gặp chuyện bất bình thôi.”
[Ta giúp tỷ tất nhiên là vì tỷ là tỷ tỷ của ta! Đích tỷ à, ngươi có thể cẩn thận chút không, nhị hoàng tử lòng lang dạ thú, hôm nay tính kế để tỷ không còn trong sạch, sau đó tới cửa cầu thân với người, tất cả điều này đều là cái bẫy do nhị hoàng tử thiết lập vì tài năng kinh doanh của tỷ.]
[Nhị hoàng tử sau này sẽ bạo lực lạnh nhạt với tỷ, để tỷ sẩy thai, trầm cảm cả đời. Ta không muốn nhìn thấy cuộc sống của tỷ bi thảm như vậy!]
Diệp Vân Dao ngơ ngác nhìn Diệp Tịnh Nguyệt.
Nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Tịnh Nguyệt, ngoại trừ lần đầu nàng ta không mở miệng.
Nàng đang nghe được cái gì?
Hình như là tiếng lòng?
Nàng ta là muội muội nàng?
Diệp Thanh Thanh?
Nhưng khuôn mặt này…
“Lão nhân gia, cảm ơn ngài đã cứu ta, ta sống ở Tĩnh Tâm an, ngài có thể cùng ta trở về không? Ta muốn báo đáp ngài.”
Diệp Tịnh Nguyệt giả vờ thần bí tính toán đầu ngón tay.
“Ta thấy cô nương với ni cô trong viện không hợp, nơi này sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh của ngươi, ngươi sau này gả đi cũng không sống tốt, ăn không ngon, uống không đủ, đời sau sẽ khổ đau! Hãy cố gắng tránh xa ni cô trong viện càng xa càng tốt!”
[Quay về Tĩnh Tâm an làm gì? Trở về bị các tiểu ni cô khinh khi sao? Tỷ là đích nữ hầu phủ, đứng lên đi! Từ nhỏ đến lớn, tỷ mắc lỗi như thế nào cũng bị đưa đến Tĩnh Tâm an, Diệp Thanh Thanh phạm sai cũng là tỷ bị đưa tới Tĩnh Tâm an, tỷ vì sao lại đồng ý chứ? Tỷ mỗi lần ở Tĩnh Tâm an sống cuộc sống gì chứ?]
[Phụ thân cặn bã cùng tổ mẫu, còn có Diệp Thanh Thanh đang diễn trò, chính là muốn tỷ chịu khổ, cố ý làm nhục tỷ! Tỷ tỷ của ta à, tỷ nói thục lương hiền đức như vậy để làm cái gì chứ? Người tốt còn bị bắt nạt! Tỷ lúc này cho rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn sao? Căn bản không phải! Là do tổ mẫu cùng Diệp Thanh Thanh, cùng nhị hoàng tử tính kế tỷ đó!]